Sau cành Viôlét – Ngô Tất Thắng

Trong khi đó, viên thượng sĩ nghiêng ngó một lần nữa rồi lại rón rén đi về phía cầu thang. Hồng Giang rút ống giảm thanh lắp vào nòng súng. Khẽ đẩy cửa, anh bước ra trước tấm gương. Bây giờ anh mới biết mồ hôi túa đầy mặt, ngực áo lót. Bộ lễ phục trở nên vướng víu. Anh lấy tay trái vuốt qua đám mồ hôi đọng thành từng giọt cỡ hạt ngô trên trán, trên má, đi ra cửa, hé nhìn dọc hành lang. Không một bóng người. Súng chĩa thẳng, tay vẫn lăm lăm trong vòng cò, Hồng Giang lẩn ra phía cầu thang. Tiếng chân bước lúc này chỉ còn nghe rất nhỏ ở tầng dưới. Đắn đo một chút, Hồng Giang quyết định đi lên tầng ba. Viên thượng sĩ xuống đến phòng trực, thấy điện thoại như vậy, thế nào hắn cũng đi tìm viên đại úy thường trực. Thời gian đủ cho anh hành động. Nếu có chuyện gì thì chính viên thượng sĩ chứ không phải anh, chịu trách nhiệm. Nó chẳng vừa ở tầng ba đó sao, Hồng Giang quyết định táo bạo.

Anh bước nhẹ nhàng nhưng rất nhanh lên cầu thang, súng vẫn lăm lăm trong tay. Hành lang tầng ba cũng vắng ngắt. Một chân trên hành lang, một chân dưới bậc thang, anh nghiêng người nghe ngóng động tĩnh. Không thấy gì cả. Anh đi thẳng vào hành lang. Mọi cánh cửa đều đóng chặt, Chỉ có một căn phòng cửa mở he hé. Đó lại chính là căn phòng anh định vào: phòng làm việc của Sơn Hồng.

Hồng Giang đi thẳng đến. Liếc qua, anh thấy một bóng người đang loay hoay trước chiếc tủ đứng đựng tài liệu mật gắn chìm vào trong tường. Thực ra chưa bao giờ Hồng Giang được thấy Sơn Hồng mở cửa tủ như thế nào. Vì vậy, anh đứng lặng im quan sát. Người đó hẳn là sĩ quan (anh đã thấy lấp ló hai cái ngù vai và khẩu côn đeo bên hông). Hắn loay hoay một lát, rồi như trợt nhớ ra, hắn vồ lấy chiếc máy điện thoại màu trắng để trên bàn bên cạnh, quay năm số. Theo độ dài của từng tiếng rè rè vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, Hồng Giang đoán từng con số hình như là 21966 thì phải. Gã kia quay xong liền đặt ống nghe xuống máy. Một tiếng “tách” vang lên. Cánh cửa tủ từ từ tụt xuống, để lộ một mặt tủ khác đầy những ngăn kéo như những mục phân loại sách trong thư viện. Gã kia thản nhiên kéo tay áo nhìn đồng hồ, rồi nắm lấy quả đấm bịt bạc vặn ngược chiều kim đồng hồ. Dường như đã hết cỡ, gã lại buông tay ra, cúi sát mắt nhìn vào quả đấm, nắm chặt lấy rút mạnh. Chiếc ngăn kéo tụt ra. Ngoài cửa, Hồng Giang cố kiễng chân nhưng không nhìn thấy gì cả, phút quyết định đến rồi đây, Hồng Giang nghĩ thầm khi thấy gã kia thò cả hai tay vào ngăn kéo. Anh hít thở mạnh, và ngay khi đó, gã kia không quay lại, nói to:

– Nó đây nè! … Mày làm gì đó?

– Đứng im! Anh đã bị bắt – Hồng Giang đẩy mạnh cửa bước vào, chĩa thẳng súng vào người kia. Gã quay lại, hoảng hốt. Một lần nữa, Hồng Giang suýt kêu lên. Thủ phạm vụ ăn trộm tài liệu mật chính là viên sĩ quan thường trực. Hồng Giang tiến đến gần viên đại uy, gằn giọng quát:

– Quay mặt vào tường! Chống cự tao bắn!

Viên đại úy không ngờ sự thể lại diễn ra như vậy. Gã run lấy bẩy quay mặt về phía cánh cửa tủ đã mở. 

– Mày đến đây làm gì? Ai sai mày lấy tài liệu? Hả, nói ngay.

Viên đại úy còn đang lúng túng trong miệng thì đã nghe tiếng quát:

– Đứng im! Yêu cầu trung tá cảm phiền bỏ súng xuống.

Không cần quay lại, Hồng Giang cũng biết ngay đó là giọng nói của tên thượng sĩ lái xe. Anh chợt thấy hối tiếc vì lúc nãy, khi bước vào trong phòng đã không đóng cửa lại. Bây giờ thì muộn rồi. Hẳn lúc ở tầng hai, nó đã phát hiện ra anh… Hồng Giang thả rơi súng xuống nền nhà, nghe đánh “cạch” một tiếng khô khốc.

***

Buổi sáng, Hâygơ gọi điện cho mời Uyliam. Không đầy mười phút sau, Uyliam đã đóng sầm cửa xe, bước vào con đường rải sỏi trắng muốt Hâygơ chờ sẵn trên bậc thềm, khoát tay chỉ ra vườn, nói với Uyliam:

– Mời anh ra vườn sau.

Hai người bước tới một bộ bàn ghế sa lông kiểu cổ bằng gỗ lát uốn, mặt da. Không rào trước đón sau, Hâygơ hỏi ngay:

– Anh thấy Viôlét giả thế nào?

– Tôi cũng đang suy nghĩ.

– Nhất định là ăn chứ – Hâygơ xoa xoa hai tay vào nhau – Hừ, mồi lớn như thế, con cá nào mà chẳng đớp.

– Tất nhiên, nếu có cá.

– Có chứ, ông trợ lý. Tôi thì tôi tin không những có cá, mà còn có cá to là đằng khác.

– Ông nghi ngờ Hồng Giang?

– Biết làm sao được – Hâygơ nhún vai – Nghề nghiệp dạy tôi không nên tin bất cứ ai.

– Thế còn lệnh rút Hồng Giang của ngài Cônbi, ông định không tuân theo sao?

– Ấy, ông bạn lại nóng nẩy rồi. Ý tôi không phải như vậy. Tôi chỉ muốn kéo dài thời gian để kiểm tra thôi – Hâygơ nhún vai – Ý của ngài Cônbi là ý Chúa.

Uyliam nhếch mép cười ngạo mạn. Gã đã biết được cái đuôi của Hâygơ. Ấy là tuy rất đa nghi, thủ thế với tất cả mọi người, nhưng Hâygơ lại rất sợ cấp trên. Uyliam thừa biết phần lớn thời gian của viên Cục trưởng CIA ở xứ này là làm gì rồi. Bạch phiến, Hê-rô-in… những chất tê mê đưa người trần tục bay lên sống trên thiên đường trong phút chốc ấy, được các thuộc hạ đóng gói. Tự tay ngài phân cục trưởng niêm phong lại bằng một tờ giấy trắng in sẵn vẻn vẹn mấy chữ “Tài liệu mật – CIA – Hây gơ” rồi chở ra phi trường. Tốc độ làm giàu của hắn tại đất này xấp xỉ với mức tăng tích lũy của các ngài tư bản phố Uôn. Uyliam thừa hiểu muốn gì thì Hâygơ cũng phải giữ cho được cái ghế đang lung lay tại đây… Sau một hồi lặng thinh, Uyliam chợt hỏi:

– A7 ra sao?

– Tên này đang xin được đi bắt ngay thằng nhóc đánh giầy chiều qua. Hắn nói thằng này là một nhân chứng quan trọng.

Uyliam chợt nảy ra một dự kiến. Gã nói nhanh như sợ ý nghĩ bay mất. Lúc này, cái nhìn của gã sáng rực lên, tuy vậy vẫn không làm cho đôi mắt đỡ sâu, đỡ lạnh.

– Hay, ông có một ý kiến rất hay. Hãy cho bắt ngay tên đánh giầy này. Và đừng cho Hồng Giang biết. Sau đó mọi việc tiếp theo sẽ chứng tỏ tôi đúng hay ngài đúng.

– Hay bây giờ chúng ta cùng đến Sở thú? Anh có bận gì không, Uyliam? – Hâygơ sốt sắng đề nghị. Gã muốn xoa dịu bớt những va chạm lúc nãy – Anh sẽ trực tiếp tra hỏi tên nữ liên lạc bị bắt.

– Xin lỗi ngài, tôi vốn ghét cái trò vung dùi cui hay quay điện – Uyliam lại nhếch mép cười khinh bỉ không chút che giấu – Nguyên tắc của tôi là lôi sự thật ra từ những con người, chứ không phải từ những cái xác.

– Ô hô, xin lỗi ông trợ lý. Tôi không ngờ được nghe tại vùng đất máu lửa này một tư tưởng nhân đạo đến mức ấy. Nhưng ông hãy trả lời tôi rằng, nếu như gặp những cái đầu bò thì sao? Ông sẽ cúi xuống đề nghị họ hãy tự giác móc sự thật trong óc ra cho ông chứ?

– Hừm…hừm… cố nhiên là tôi cũng không phải người có trái tim mềm yếu của đàn bà. Nhưng tự tay tôi ư? Không đời nào. Thiếu gì kẻ sẵn sàng làm công việc ấy. Nghề nghiệp đòi hỏi đôi bàn tay chúng ta không nên thấm một chút máu gì, dù đó là máu cộng sản… Mà thôi, ngài cho phép tôi được lưu ý ngài rằng: ngài bộ trưởng Mắc Namara sắp tới.

Trong đoàn có thể có ngài Cônbi đi cùng.

– Sao? Thật hả… a, mà đúng rồi – suýt nữa thì tôi quên mất – Hâygơ mỉm cười – Thôi cùng nâng cốc rồi ta đi.

– Khi chiếc xe sang trọng của Hâygơ và Uyliam vào phi trường các quan khách người Mỹ và người Việt Nam đã tề tựu đông đặc. Bãi để xe dọc theo con đường mắc hàng đèn cao áp ngày thường trông rộng là thế, trưa nay trở nên chật chội. Dãy xe xếp chéo đủ kiểu. Trong phòng khách, kẻ đứng người ngồi, lảng vảng đầy bọn empi Mỹ, quân cảnh ngụy, cảnh sát nổi, cảnh sát chìm. Không khí vừa sôi động hân hoan, vừa nặng nề đến ngạt thở.

Hâygơ và Uyliam lên thẳng phòng khách đặc biệt trên tầng hai. Sơn Hồng và các tùy tùng đã đứng sẵn ở đây. Hai người gật đầu lơ đãng đáp lại lời chào kính cẩn của các tướng lĩnh Sài gòn, rồi đi thẳng vào phòng điện đài, một căn phòng đặc biệt có gắn hai chữ “cấm vào” bằng tiếng Việt và tiếng Anh. Thấy Hâygơ, một đại úy thông tin Mỹ từ cuối phòng chạy lại:

– Thưa ngài, có điện từ Ha-oai.

– Đưa tôi.

– Xin ngài ký nhận cho.

Hâygơ rút bút kí tắt vào cuốn sổ nhận điện, rồi rút tờ giấy trong chiếc phong bì cứng vừa gắn xi. Uyliam đến sát bên Hâygơ, ghé mắt nhìn. Nội dung bức điện như sau: “Vì lý do đặc biệt, tôi không sang được. Ông chủ gọi US-AVN 5381 về ngay. Chậm nhất là 12h00 ngày X, 5381 phải có mặt tại Hin tơn – Ha oai. Có người đón. Kí tên: U.”

Đọc xong bức điện, Uyliam ngẩng lên nhìn Hâygơ như thách thức như tò mò muốn biết thái độ gã ra sao. Phần cuối bức điện ra lệnh cho trung tá Hồng Giang phải có mặt trong thời hạn rất gấp. Hâygơ im lặng, chấp nhận cái nhìn khiêu khích ấy bằng cái nhún vai, khoát tay vẻ mặc kệ rồi đi ra. Uyliam nhếch mép cười, đi theo Hâygơ đến thẳng trước mặt Sơn Hồng hỏi nhỏ, không đếm xỉa đến nghi thức ngoại giao:

– Ông đã chấp hành lệnh tôi chứ, thiếu tướng?

Đang ngồi Sơn Hồng đứng bật dậy, thả rơi chiếc can bịt bạc, tay trái vuốt lại tà áo:

– Đã, thưa ngài. 

– Trung tá đi lâu chưa?

– Dạ có dễ đến ba mươi phút rồi đó, thưa ngài. Không… phải đến bốn mươi phút.

Hâygơ nheo mắt, bộ ria đen xì chui ra từ hai lỗ mũi cứ giật giật liên hồi. Làm ra vẻ không nhận thấy Uyliam nhếch mép, gã lẩm bẩm: “Bắt đầu đầu màn kịch rồi đó”. Rồi không để cho viên sĩ quan đội lốt nhà buôn kia hỏi, Hâygơ nhìn thẳng vào hai bông mai trên ve áo viên thiếu tướng, hỏi giật giọng:

– Bao lâu nữa trung tá có mặt?

Sơn Hồng so vai. Cái đầu to tướng được dịp tụt xuống, làm gã bỗng như lùn tịt trước tên Mỹ cao kều. Rồi không hiểu nhớ đến quyền của người Mỹ hay nhớ đến bản hợp đồng mà Hâygơ mới trao, viên tướng hắng giọng lúng túng:

– Thưa ngài… bao lâu nữa… ừm hừm… bao lâu nữa chính tôi… tôi… tôi cũng chưa rõ. Nhưng thưa ngài, ngài cần gặp… gặp… gặp trung tá sao? Tôi sẽ đi tìm ngay – Đến câu cuối, gã sốt sắng, bù lại sự vô lễ vừa rồi.

– Cảm ơn, không cần. Tôi sẽ đi.

Nói xong, Hâygơ quay người đi ngay. Uyliam nháy nháy mắt với viên tướng đang đứng thộn ra rồi bước sau Hâygơ. Ngần ngừ một lát Sơn Hồng vội vã đi theo.

***