Ác quỷ Nam Kinh – Mo Hayder

Đám đàn em của ông ta ngồi im, tay kính cẩn đặt lên bàn trong khi chờ đợi người đàn ông tóc đuôi ngựa chuẩn bị đồ uống cho Fuyuki. Ông này rót whisky mạch nha vào một chiếc ly bọc trong một cái khăn trắng xúc rượu tráng ly rồi đổ vào xô đá, dùng khăn lau cẩn thận trước khi rót một ly mới. Xong xuôi, ông ta giơ tay ra hiệu cho những người khác chờ thêm một chút nữa rồi từ từ quay sang đưa ly rượu cho Fuyuki. Ông trùm giơ bàn tay run rẩy cầm lấy ly rượu đưa lên miệng nhấp. Ông ta hạ ly rượu xuống, một tay xoa bụng, một tay đưa lên miệng để che cơn ợ, gật đầu vẻ hài lòng.

Omaetachi mo yare,” người đàn ông tóc đuôi ngựa hất cằm ra hiệu cho những người khác có thể bắt đầu. “Nonde.”

Đám người bắt đầu thư giãn. Họ nâng cốc uống. Một vài người đứng lên cởi áo khoác, người khác thì lôi xì gà ra hút. Thư giãn hơn. Các nữ tiếp viên bắt đầu rót rượu, bỏ đá vào ly và khuấy đều bằng các que thủy tinh của quán. Không bao lâu sau, rượu vào lời ra, mọi người bắt đầu chuyện trò sôi nổi. Chưa đầy một tiếng sau, đám đàn ông đều đã say.

Irina và Svetlana hỏi xin meishi của Fuyuki. Đó không phải chuyện kỳ quái – phần lớn khách hàng khi đến đây đều tự động đưa danh thiếp cho chúng tôi sau vài phút ngồi vào bàn nhưng Fuyuki thì không dễ dàng thế. Ông ta nhíu mày, hắng giọng rồi nhìn hai chị em sinh đôi vẻ dò xét. Cuối cùng thì ông ta cũng chịu thò tay vào túi và móc ra vài cái danh thiếp, kẹp chúng giữa những ngón tay màu nâu, lòng bàn tay úp xuống, và phân phát xung quanh bàn. Tôi thoáng thấy tên của ông ta được thêu bằng chỉ vàng trên miệng túi áo. “Bảo họ đừng có coi ta là con khỉ làm xiếc. Ta không muốn ai đó gọi điện nhắc ta đến hộp đêm. Ta sẽ đến khi nào ta muốn.” Ông ta nói nhỏ với người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trong tay mình. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái danh thiếp nào đẹp như thế. Đó là một tấm danh thiếp được làm thủ công bằng giấy nhám, mép hơi gồ lên. Không giống những tấm danh thiếp thông thường, tấm danh thiếp này không hề ghi địa chỉ cũng như chú thích tiếng Anh ở đằng sau. Nó chỉ có duy nhất một số điện thoại và tên giữa của Fuyuki ghi bằng chữ kanji theo kiểu thư pháp bằng mực thông.

“Gì vậy?” Fuyuki thì thầm. “Có gì sai à?”

Tôi lắc đầu và nhìn chằm chằm vào danh thiếp của ông ta. Những chữ kanji nhỏ bé này thật là đẹp. Tôi đang nghĩ hệ thống chữ viết cổ này mới tuyệt vời làm sao, so với chúng, những chữ tiếng Anh mới khẳng khiu và ủ rũ biết bao. “Gì vậy?”

“Cây Mùa đông,” tôi lẩm bẩm. “Cây Mùa đông.”

Một người đàn ông ở cuối bàn đã bắt đầu phá lên cười trước khi tôi dứt lời. Khi không thấy ai cười theo thì anh ta bèn hắng giọng rồi lấy khăn che miệng và nốc vội một ngụm rượu. Tất cả trở lại yên lặng. Irina khẽ hắng giọng và lắc lắc đầu. Nhưng Fuyuki cúi ra phía trước và nói khẽ bằng tiếng Nhật: “Tên của ta, làm sao mà cô biết được tên ta có nghĩa như thế, cô biết tiếng Nhật à?”

Tôi ngước nhìn ông ta, mặt trắng bệch, giọng không được chắc chắn cho lắm. “Dạ, có biết một chút ạ.”

“Cô cũng đọc được chữ kanji chứ?”

“Chỉ khoảng 500 chữ thôi ạ!”

“500 chữ? Sugoi. Thế là quá nhiều.” Lúc này những người khác mới bắt đầu quay sang nhìn tôi như thể họ vừa mới nhận ra rằng tôi là một con người chứ không phải là một đồ vật. “Cô nói, cô là người nước nào ấy nhỉ?”

“Nước Anh à?” Câu hỏi bật ra như thăm dò.

“Nước Anh à?” Ông ta cúi xuống và nhìn như xuyên qua tôi. “Hãy nói cho ta biết, có phải ở Anh quốc, họ đều xinh đẹp như thế không?”

Được bất kỳ ai khen xinh thì… nhưng cũng may mà tôi không hay được người khác khen xinh, vì cứ mỗi lần như thế tôi lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhớ tới tất cả những chuyện có thể không bao giờ xảy đến với tôi. Ngay cả nếu như tôi có xinh đẹp thật đi chăng nữa. Lời khen của ông già Fuyuki khiến tôi ngượng và co mình lại trong cái vỏ của mình. Từ lúc đó trở đi, tôi không nói gì nữa, chỉ im lặng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, thỉnh thoảng lại tìm cớ để ra khỏi chỗ đó. Mỗi lần phải vào quầy bar để lấy ly sạch hay đồ ăn thì tôi đều tranh phần đứng dậy.

Suốt buổi, mụ Y Tá gần như không rời khỏi chỗ. Tôi không thể cưỡng lại việc thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía mụ. Bóng mụ gần như bất động trong góc tường. Có thể thấy đám phục vụ bàn cũng không thoải mái trước sự hiện diện của mụ. Thường thì một trong số họ sẽ đi vào đó để hỏi khách muốn uống gì không nhưng đêm nay thì chỉ có mỗi Jason đủ can đảm để tiếp mụ ta. Khi tôi tới quầy bar lấy khăn ấm thì thấy anh ta đang chuẩn bị thực đơn whisky cho mụ. Anh ta đi lại tự tin, thản nhiên ngồi xuống bàn, khoanh tay nhìn mụ ta chọn đồ uống, không có vẻ gì là sợ sệt. Tôi tranh thủ quan sát mụ ta.

Mụ ta ngồi quay nghiêng về phía tôi và trông thật đáng sợ – khắp người mụ ta phủ phấn trắng, phấn đóng thành vệt cứng trên các nếp nhăn ở cổ và cổ tay. Cả người mụ chỉ duy nhất có đôi mắt một mí là đen sẫm, nhỏ xíu, cách xa sống mũi, tụt vào trong sọ, không nhìn thấy hốc mắt đâu cả. Mama Strawberry đã dặn tôi không được nhìn thẳng vào mắt mụ ta nhưng nếu không quan sát kỹ thì đúng là không thể thấy mắt mụ ta được, và cái vị trí bất thường của đôi mắt chắc là khiến thị giác kém đi vì tôi thấy mụ ta cứ gí tờ thực đơn vào mắt rồi xoay tới xoay lui, như thể đang ngửi nó vậy. Tôi không quay trở lại bàn ngay lập tức mà đứng nấn ná ở quầy bar giả vờ kiểm tra đống khăn ấm.

“Mụ ta có cái gì đó gợi tình,” tôi nghe Jason nói với ai đó ở quầy bar khi quay trở lại kêu đồ uống cho mụ. Anh ta đứng chống tay vào quầy bar nói bâng quơ. “Gợi tình theo kiểu quái đản ác dâm và khổ dâm,” rồi ngoái đầu nhìn về phía mụ ta miệng cười khoái trá. “Cứ cho là tôi sẽ làm chuyện xấu xa với mụ nếu phải thế.” Anh ta quay lại và bắt gặp tôi đang đứng ở quầy bar lặng lẽ nhìn anh ta chằm chằm. Anh ta nháy mắt và nhướn mày, vẻ đồng lõa. “Chân đẹp đấy,” anh ta giải thích, hất đầu về phía mụ Y Tá. “Hay có lẽ tại đôi giày cao gót.”

Tôi không trả lời. Tôi cầm lấy chiếc oshibori và bỏ đi, tự dưng cảm thấy xấu hổ một cách ngu ngốc, vấn đề với Jason là anh ta luôn làm tôi muốn khóc.

Thật khôi hài là ai đó lại có thể cấy suy nghĩ vào trong đầu óc bạn. Đêm đó, tôi cúi nhìn đôi chân đang bắt chéo dưới bàn của mình. Lúc đó, tôi đã khá say và nhớ mình đã nhìn chúng, đôi mắt cá chân đan chéo vào nhau và băn khoăn không hiểu như thế nào thì được gọi là có đôi chân đẹp? Tôi vuốt nhẹ tất chân, mở đầu gối ra một chút, ngắm nghía và tự hỏi không hiểu chân mình thì có được gọi là đẹp không?

Chương 10

史 Nam Kinh, mùng bốn tháng Tư năm 1937, Lễ Thanh Minh

Mẹ tôi giờ hẳn đang cười vào mũi tôi, cười vào sự e dè và lãnh đạm trước đây của tôi đối với cuộc hôn nhân này. Bởi vì tôi và Thu Kim đang chờ đón một đứa con. Một đứa con! Hãy tưởng tượng xem. Sử Trùng Minh, con cóc nhỏ bé xấu xí này mà lại làm cha! Cuối cùng, cũng có cái để ăn mừng. Một đứa con để mang lại trật tự cho định luật vật lý và tình yêu, một đứa con để khám phá nguyên nhân sâu xa của những chuẩn mực xã hội nhạy cảm. Một đứa con để giúp tôi toàn tâm toàn ý nắm lấy tương lai.

Thu Kim ngay lập tức bị cuốn vào một cơn sốt tín ngưỡng. Phải tính đến rất nhiều vấn đề quan trọng. Tôi chỉ còn biết quan sát cô ấy, cố gắng chấp nhận và tôn trọng những gì cô ấy làm. Sáng nay chẳng hạn, cô ấy đưa ra một danh sách dài những thức ăn phải tránh như mực, bạch tuộc, dứa và hàng ngày tôi phải đi chợ mua những thứ như xương gà đen, gan, mận, hạt sen và tiết canh. Từ nay tôi cũng sẽ phải tự tay làm gà vì Thu Kim không được sát sinh, thậm chí là để nấu ăn, nếu không con chúng tôi sẽ bị dị dạng hoặc Thu Kim sẽ sinh ra một con gà hay con vịt.

Quan trọng nhất là không được gọi con trai của chúng tôi (Thu Kim chắc chắn đây sẽ là một bé trai) là “con trai” hay “bé con” vì ma quỷ sẽ nghe thấy và sẽ tìm cách đánh cắp khi bé chào đời. Thay vào đó, cô ấy sẽ gọi con bằng một cái tên khác, một “nhũ danh” theo cách nói của cô ấy, để đánh lừa ma quỷ. Thế là chúng tôi gọi cháu là “mặt trăng”. “Mình không thể tưởng tượng được bọn ma quỷ chuyên bắt trẻ sơ sinh ác độc thế nào đâu. Linh hồn của ‘mặt trăng’ sẽ là thứ quý giá nhất mà chúng mơ ước.” Cô ấy giơ tay lên, không để cho tôi được phản đối: “Mình phải nhớ rằng mặt trăng của chúng ta rất yếu đuối nên đừng bao giờ quát tháo hay tranh cãi bên cạnh em. Chúng ta không được làm nó sợ.”

“Tôi biết rồi,” tôi mỉm cười vì thấy cô ấy đang nói với một vẻ hết sức nghiêm túc. “Thôi thì gọi là mặt trăng cũng được. Và từ giờ trở đi, trong nhà này chỉ có hai chữ bình an.”

Tác giả: