Ác quỷ Nam Kinh – Mo Hayder

Ông nhìn chằm chằm vào bàn tay của Fuyuki rất lâu khiến chiếc máy quay phim phải bỏ cuộc, cảnh quay dừng lại. Nhưng cho tới khi cảnh tiếp theo xuất hiện trên khuôn hình thì ông vẫn chưa rời mắt khỏi chỗ đó. Một dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Tôi sờ tay lên trán, gần như nín thở, nghĩ tới một Sử Trùng Minh đã lớn tuổi đang ngồi im lặng phía sau. Trong một cảnh quay đơn giản, có lẽ chẳng có ý nghĩa gì đối với bất kỳ ai khác ngoài bản thân ông, Sử Trùng Minh giơ đứa bé lên và nhẹ nhàng đặt nó vào tay Fuyuki. Rồi ông cúi đầu, loạng choạng đứng dậy và lết vào trong rừng. Không ai ngăn ông lại. Ông chậm chạp bước đi, hơi khập khiễng, cứ khoảng vài bước lại phải chống tay vào một thân cây cho khỏi ngã.

Không ai cử động. Người lính thứ hai chỉ đứng cách đó vài mét trong trời tuyết, đầu cúi gằm, hai tay ôm lấy mặt. Thậm chí ngay cả Fuyuki cũng không động đậy. Thế rồi hắn ta quay lại nói gì đó với người quay phim và túm lấy bàn chân của đứa bé, dốc ngược nó lên để kiểm tra, như đối với một con thỏ.

Tôi nín thở. Chính là lúc này. Chính là cái thời khắc kinh hoàng này. Fuyuki quan sát đứa bé với một vẻ chăm chú kỳ lạ như thể con bé có một câu trả lời quan trọng cho hắn. Hắn rút chiếc đai lưng cao su ra buộc vào mắt cá chân đứa bé rồi cột chặt nó vào thắt lưng khiến con bé lộn ngược đầu xuống đất, mặt nó chạm vào đùi hắn. Đứa bé quằn quại một lúc và rồi hai tay nó bắt đầu cử động.

Tôi ngồi nhổm dậy, hai tay bám chặt thành ghế. Đúng. Tôi đã đúng. Tay con bé chuyển động. Miệng nó hé mở vài lần, ngực phập phồng và mặt cau lại khi khóc. Con bé vẫn còn sống. Nó giãy giụa, hai tay vươn ra và cố gắng túm lấy chân của Fuyuki theo bản năng. Khi hắn ta xoay người thì con bé bị hụt tay, mất thăng bằng và văng theo một hình vòng cung như chiếc váy xếp của một kỹ nữ đang xoay vòng. Hắn ta cố tình làm như thế một, rồi hai lần trước ống kính, để con bé đập cả người vào đùi hắn, vừa làm vừa cười cười nói nói gì đó. Khi hắn ta dừng lại và để con bé nghỉ ngơi một chút thì theo bản năng, con bé lại vội túm lấy chân hắn.

Cuộn phim bắt đầu kêu loạt soạt vì đã tới đoạn kết, tôi có cảm giác như mình không còn chút hơi sức nào trong người. Tôi ngã chúi xuống khỏi ghế và quỳ trên sàn như một kẻ ăn xin. Màn hình lúc này không còn gì ngoài những đường sọc thẳng và những vệt ngoằn ngoèo. Sử Trùng Minh tắt máy và nhìn tôi đang quỳ trên sàn. Âm thanh duy nhất trong phòng lúc này là tiếng lạch cạch của chiếc đồng hồ cổ lỗ trên lò sưởi.

“Đó có phải là thứ cô mong đợi không?”

Tôi lấy tay áo chùi mắt trước khi trả lời. “Đúng vậy. Con bé vẫn còn sống. Quyển sách đã nói thế. Những đứa trẻ đều còn sống khi chúng bị lôi ra ngoài.”

“Đúng, đúng vậy, con bé còn sống.” Sử Trùng Minh nói giọng ngàn ngạt.

“Suốt bao nhiêu năm…” tôi lại phải đưa tay chùi mắt. “Suốt bao nhiêu năm qua tôi đã nghĩ mình tưởng tượng ra cái chi tiết đó. Ai cũng bảo là tôi bị điên, rằng tôi đã bịa đặt và không đứa trẻ nào có thể sống sót sau chuyện đó.” Tôi thò tay vào túi lấy ra một chiếc khăn tay, vo nó lại và chấm vào mắt. “Giờ thì tôi biết là tôi đã không hề tưởng tượng ra nó. Đó là tất cả những gì tôi muốn biết.”

Tôi nghe thấy tiếng ông ngồi vào bàn. Khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy ông đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, những bông tuyết dường như sáng lên do được chiếu sáng từ bên dưới. Trông chúng giống như những thiên thần nhỏ đang rơi xuống trái đất.

“Tôi không bao giờ biết con bé đã sống sót được bao lâu,” ông nói. “Mong là không lâu.” Ông lấy tay dụi trán, so vai và nhìn quanh căn phòng một cách trống rỗng như đang cố tìm kiếm một điểm tựa an toàn để dừng mắt. “Tôi nghe nói rằng sau chuyện đó Fuyuki trở nên khỏe hơn. Người ta nói rằng hắn đã giết con gái tôi và ngay sau đó những triệu chứng của hắn đột nhiên biến mất. Đó là kết quả của một loại thuốc trấn an, một kiểu liệu pháp tinh thần, một sự trùng hợp hoàn toàn ngẫu nhiên. Cuối cùng thì hắn cũng khỏi bệnh sốt rét và theo năm tháng thì những cơn tái phát cũng yếu dần cho dù hắn có hay không…”

Ánh mắt ông chợt dừng lại khi bắt gặp mắt tôi, hai chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu không nói gì. Vào chính lúc đó, ở ngay chỗ đó, khi tôi đang quỳ trên sàn nhà trong phòng làm việc của Sử Trùng Minh, có một cái gì đó thật khủng khiếp mà tôi không thể trốn chạy hay né tránh trỗi dậy trong lòng tôi: khi tôi hiểu ra rằng tôi sẽ không bao giờ có thể thực sự trốn chạy. Dù còn sống hay đã chết, những đứa con của chúng ta sẽ mãi gắn bó với chúng ta. Giống như Sử Trùng Minh, tôi sẽ mãi mãi gắn kết với đứa con gái đã chết của mình. Sử Trùng Minh đã ngoài bảy mươi và tôi đang ở tuổi hai mươi. Con bé sẽ ở bên tôi mãi mãi.

Tôi đứng dậy, nhấc chiếc túi du lịch của mình lên. Tôi đặt nó lên bàn trước mặt ông, đặt tay lên trên, đầu cúi gằm. “Con gái bé bỏng của tôi cũng đã chết,” tôi nói khẽ. “Đó là lý do tôi có mặt ở đây. Ông có biết không?”

Sử Trùng Minh từ từ rời mắt khỏi chiếc túi xách và ngước lên nhìn tôi. “Tôi chưa bao giờ đoán ra lý do tại sao cô tới tìm tôi.”

“Bởi vì chính tôi đã gây ra điều đó, ông thấy đấy, chính là tôi.” Tôi lấy cùi tay gạt nước mắt. “Chính tôi đã giết con bé, con gái bé bỏng của tôi, bằng một con dao.”

Sử Trùng Minh không nói gì. Mắt ông đầy vẻ bối rối.

Tôi gật đầu. “Tôi biết. Điều đó thật khủng khiếp và tôi không có lý do gì để mà… để mà kêu khóc vì chuyện đó. Tôi biết. Nhưng tôi không định… không định giết con bé. Tôi nghĩ là con bé sẽ sống. Tôi có đọc về những đứa bé ở Nam Kinh trong một quyển sách màu da cam và tôi, tôi không biết tại sao nhưng tôi nghĩ rằng có thể con tôi cũng sẽ sống sót nên tôi đã…” Tôi gieo mình xuống ghế và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay run rẩy của mình. “Tôi nghĩ con bé sẽ bình an và người ta sẽ mang nó đi thật xa, giấu nó ở một nơi nào đó, một nơi mà… bố mẹ tôi sẽ không thể tìm thấy nó.”

Sử Trùng Minh đi vòng qua chiếc bàn và đặt tay lên lưng tôi. Một lúc lâu sau, ông thở dài và lên tiếng: “Cô biết không? Tôi cho rằng bản thân mình là một người đã trải qua nhiều chuyện buồn, nhưng tôi… tôi thật không biết nói thế nào về chuyện của cô. Không một lời nào.”

“Xin đừng áy náy. Ông là một người rất tử tế, tử tế vì đã luôn bảo tôi rằng sự thiếu hiểu biết không giống như tội ác nhưng tôi biết…” Tôi quệt nước mắt và cố mỉm cười với ông. “Tôi biết. Ông sẽ không bao giờ có thể thật lòng tha thứ cho một người như tôi.”

Chương 63

Làm sao chúng ta có thể xác định được uy lực của tinh thần đối với thể xác? Fuyuki sẽ không bao giờ tin rằng cái xác ướp nhỏ bé của con gái Sử Trùng Minh không hề chứa đựng bí mật của sự bất tử. Rằng thứ thần dược mà hắn ta đã cẩn thận gìn giữ, bảo vệ và sử dụng suốt bao nhiêu năm qua thực chất chỉ là một loại thuốc trấn an, rằng điều thực sự giúp hắn sống sót chính là niềm tin mãnh liệt của hắn. Những người bên cạnh hắn cũng đã nghĩ như hắn. Khi hắn chết trong khi ngủ, chỉ hai tuần sau khi thi thể con gái của Sử Trùng Minh bị đánh cắp thì tất cả bọn họ đều nhất mực tin rằng đó là do hắn bị mất thuốc quý. Nhưng những người khác, những người theo chủ nghĩa hoài nghi thì lại băn khoăn về vai trò của một nhóm công tác đặc biệt của Bộ Tư pháp Mỹ trong vụ này.

Đó là một nhóm công tác đặc biệt, có tâm huyết, chuyên điều tra về tội phạm chiến tranh. Những thành viên trong nhóm này rất vui lòng được tiếp xúc với giáo sư Sử Trùng Minh của trường đại học Giang Tô và giờ là của Todai. Giờ đây, khi đã mang được thi thể của con gái về nơi an toàn, Sử Trùng Minh bắt đầu công khai mọi chuyện giống như một con sò mở miệng trong nước ấm. Suốt năm mươi ba năm qua ông bền bỉ theo đuổi mục tiêu này, làm mọi cách để được sang Nhật, đấu tranh không nản chí với sự quan liêu của giới chức trách bên Bộ Quốc phòng, nhưng giờ đây ông đã có mọi thứ cần thiết: những ghi chép của ông, hai chiếc thẻ quân nhân trên có ghi rõ tên tuổi và đơn vị của Fuyuki, tư liệu về lộ trình của các đơn vị Quân đội Thiên hoàng tại Trung Quốc vào năm 1937 và những bức ảnh của trung úy Fuyuki. Tất cả được đóng gói và gửi tới một địa chỉ trên đại lộ Pennsylvania ở Washington. Không bao lâu sau thì một cuộn phim đen trắng 16 li cũng vượt Thái Bình Dương để tới địa chỉ trên giúp cho đội công tác đặc biệt nhận diện Fuyuki một cách chính xác.

Cũng có một số lời xì xào về việc dường như có một đoạn trong cuộn phim đã bị cắt và các dấu vết để lại cho thấy việc biên tập này chỉ được tiến hành mới đây. Đó chính là ý của tôi khi quyết định cắt đi một số cảnh trong cuộn phim lúc Sử Trùng Minh trao đứa con của mình cho Fuyuki. Tự tôi đã cắt dán chúng một cách thủ công bằng kéo và băng dính trong một phòng khách sạn ở Nam Kinh. Tôi đã quyết định thay ông, bắt ông phải nghe theo. Tôi cho rằng ông không cần phải hy sinh bản thân mình vì chuyện này. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Tôi cũng không sao lại bộ phim trước khi bọc nó vào trong lớp gói bằng nylon mềm và cẩn thận ghi địa chỉ nơi đến bằng bút dạ màu đen. Tiến sĩ Michael Burana, Phòng Điều tra Tội phạm Chiến tranh, Bộ Tư pháp. Tôi có thể gửi một bản cho các vị bác sĩ ở Anh, và có lẽ cho cả bà y tá thường mò tới bên giường tôi trong bóng tối. Và một bản khác kèm theo một bông hoa khô ép bên trong cho cô gái hay đùa ở giường bên cạnh. Nhưng tôi thấy không cần thiết bởi vì có cái gì đó đã xảy ra. Tôi đã già dặn hơn, tôi đã biết nhiều điều hơn. Nhiều tới mức đôi khi tôi cảm thấy nặng nề. Tôi đã biết thế nào là hậu quả của sự thiếu hiểu biết và thế nào là hậu quả của sự điên rồ. Tôi không còn cảm thấy cần thiết phải chứng minh điều đó cho bất cứ ai. Ngay cả với bản thân mình.

“Mọi chuyện giờ đã kết thúc.” Sử Trùng Minh nói. “Và thực tình tôi thấy vợ tôi có lẽ đúng khi nói rằng thời gian luân hồi vì chúng ta đã quay trở lại đây. Chúng ta đã đi bằng ấy đoạn đường để quay trở lại nơi bắt đầu.”

Tác giả: