Ác quỷ Nam Kinh – Mo Hayder

Đủ rồi đấy!” Ông đứng dậy, thở dồn, mặt đỏ bừng và chĩa cây gậy về phía tôi. “Đừng,” ông nói, ngực phập phồng. “Đừng có xúc phạm tôi khi cô chưa hiểu cô đang đối mặt với chuyện gì. Giờ thì ngồi xuống.”

“Cái gì cơ?” Tôi nói, đột nhiên trở nên mất cảnh giác.

“Ngồi xuống. Ngồi xuống và nghe cho kỹ.”

Tôi im lặng nhìn ông chằm chằm. “Tôi không hiểu nổi ông nữa.” Tôi thì thào, lấy ống tay áo chùi mặt và chỉ vào mặt ông. “Ông. Tôi không tài nào hiểu nổi ông.”

“Tất nhiên là cô không hiểu rồi. Giờ thì ngồi xuống.”

Tôi ngồi xuống nhìn ông ta gườm gườm.

“Giờ thì làm ơn.” Sử Trùng Minh đẩy chiếc ghế lùi ra phía sau rồi ngồi xuống, thở một cách nặng nhọc, cố lấy lại bình tĩnh, kéo lại hai tà áo khoác và vuốt phẳng như thể hành động đó sẽ giúp xua đi cơn giận dữ trong ông. “Hãy làm ơn… Cô nên biết rằng đôi khi phải trả giá khi suy xét những vấn đề vốn nằm ngoài sự nhận thức tức thời của mình…” Ông lấy khăn mùi soa dấp dấp mồ hôi trên trán. “Giờ để tôi thú nhận với cô chuyện này.”

Tôi sốt ruột thở hắt ra. “Tôi không cần sự thú nhận của ông, tôi cần…”

Hãy lắng nghe,” ông giơ hai cánh tay run rẩy lên. “Tôi muốn thú nhận rằng, cô đã nói đúng. Hay chính xác hơn là cô gần đúng. Khi cô đoán là, khi cô đoán là Fuyuki đã dùng…” Ông đút chiếc khăn mùi soa vào túi, đặt hai tay lên bàn, hết nhìn tay này lại sang tay kia như cố lấy lại sự tập trung. “Khi cô đoán là…” Ông dừng lại, rồi nói tiếp bằng giọng đều đều, “… ăn thịt người, cô đã gần đúng.”

“Không phải là ‘gần đúng’! Tôi có thể đọc thấy điều đó trên nét mặt của ông. Tôi đã đúng, có phải thế không?”

Ông lại giơ hai tay lên. “Cô đã đúng ở một số điểm. Nhưng không phải là tất cả. Có thể cô đã đúng về những lời đồn đại rùng rợn rằng thịt người được bán trong các khu chợ ở Tokyo. Các thần linh từng chứng kiến những chuyện khủng khiếp mà yakuza đã làm trong thời gian xảy ra nạn đói ở thành phố này và vào thời điểm đó thì ở Tokyo, tìm thấy một xác chết không phải là chuyện khó. Nhưng ăn thịt người để chữa bệnh à?” Ông nhặt một chiếc ghim và vặn, xoắn nó một cách máy móc. “Đây lại là một chuyện khác hẳn. Nếu nó đang tồn tại trong thế giới ngầm ở Nhật thì có nghĩa là nó đã xuất hiện trong một tầng lớp xã hội nào đó ở Nhật từ nhiều thế kỷ trước và tái hiện lại vào những năm bốn mươi, sau cuộc chiến tranh Thái Bình Dương.” Chiếc kẹp giấy giờ đã được xoắn thành hình một con sếu. Sử Trùng Minh đặt nó lên bàn và nhìn nó chăm chú. Sau đó ông nắm chặt hai tay lại với nhau và quay sang nhìn tôi: “Và đây là lý do tại sao cô cần phải lắng nghe. Tôi sẽ nói cho cô biết đích xác lý do tại sao tôi vẫn chưa thể trao cho cô cuộn phim đó.”

Tôi lầm bầm trong họng rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại. “Ông biết không, cái giọng nói của ông làm tôi bực mình. Nhiều lúc tôi ghét phải nghe nó.”

Sử Trùng Minh nhìn tôi một lúc lâu. Đột nhiên gương mặt ông sáng lên, một nụ cười thoáng qua khóe miệng. Ông vứt chiếc kẹp ghim hình con sếu vào sọt rác, đẩy chiếc ghế lùi lại rồi đứng lên và lôi ra một chùm chìa khóa từ chiếc hộp trên bàn. Ông mở ngăn kéo và lấy ra một quyển sổ ghi chép có lớp bìa da mỏng, được cột lại bằng dây, trông có vẻ cũ kỹ. Ông tháo dây ra, những trang giấy vàng úa rơi xuống bàn. Trên đó chi chít những chữ Trung Quốc nhỏ li ti và rất khó đọc. “Nhật ký của tôi,” ông nói. “Vào thời gian tôi ở Nam Kinh.”

“Ở Nam Kinh?”

“Cô nhìn thấy gì?”

Tôi nhoài người ra phía trước, băn khoăn, liếc nhìn những dòng thư pháp nhỏ xíu và cố đoán ra ý nghĩa của một từ hay một câu nào đó.

“Tôi hỏi là cô nhìn thấy gì?”

Tôi ngước nhìn ông. “Tôi thấy một quyển nhật ký.” Tôi định thò tay ra để chạm vào nó thì ông giật nó lại và giữ chặt lấy.

“Không, cái cô nhìn thấy không phải là một quyển nhật ký. Nhật ký chỉ là một khái niệm, giống như một câu chuyện. Cô không thể nhìn thấy một câu chuyện.” Ông vuốt ve trang đầu tiên của quyển sổ. “Cái này là cái gì?”

“Giấy. Tôi có thể đọc nó ngay bây giờ không?”

“Không. Thế trên giấy có gì?”

“Thế ông có định cho tôi mượn không?”

“Nghe này. Tôi đang cố gắng giúp đỡ. Trên giấy là cái gì?”

“Chữ viết, mực.”

“Chính xác.” Ánh sáng xám nhạt hắt từ cửa sổ khiến khuôn mặt của Sử Trùng Minh gần như trong suốt. “Cô nhìn thấy giấy và cô nhìn thấy mực. Nhưng rồi một ngày chúng không còn chỉ là giấy và mực nữa, chúng đã trở thành một cái gì đó quan trọng hơn thế nhiều. Chính những suy nghĩ và đức tin của tôi đã chuyển hóa chúng. Chúng đã trở thành nhật ký.”

“Tôi không biết gì về nhật ký và mực hay giấy,” tôi nói, mắt vẫn dán vào quyển nhật ký. “Nhưng tôi biết là tôi đúng. Fuyuki đang làm những thí nghiệm về ăn thịt người.”

“Tôi quên mất là người phương Tây không hiểu về nghệ thuật lắng nghe. Nếu cô lắng nghe một cách cẩn thận với cái kiểu bớt phương Tây đi một chút thì cô sẽ biết là tôi không hề phản đối những quan điểm của cô.”

Tôi đứng ngây ra nhìn ông định buột miệng hỏi thêm nhưng rồi tôi bắt đầu hiểu ra ý của ông. “Ôi, ôi, tôi nghĩ là…” Tôi yếu ớt thốt lên.

“Cô nghĩ?”

“Tôi…” Tôi ngồi xuống ghế, chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, đầu nghiêng sang một bên, miệng mấp máy không thành tiếng. Trong đầu tôi hiện ra một loạt hình ảnh về những cậu bé ở Poro, Liberia, đang ngồi chồm hỗm trong bụi cây trên kẻ thù của mình một cách dữ tợn, về Hiệp hội Người-Báo, về tất cả những kẻ từng ăn thịt kẻ thù trên thế giới này, một thứ gì đó mà ý niệm và đức tin của họ đã chuyển hóa. Chữ năng lượng mà tôi vẽ bằng chữ kanji tối hôm trước quay trở lại trong đầu tôi. “Tôi nghĩ,” tôi nói một cách chậm rãi. “Tôi nghĩ, thịt người cũng có thể được chuyển hóa, đúng không? Thịt của một số người có thể có một, một thứ năng lượng nào đó…”

“Đúng vậy.”

“Một thứ năng lượng, nó có thể được chuyển hóa bởi… bởi một quá trình? Hay bởi…” Tôi chợt hiểu ra tất cả. Tôi nhìn ông. “Không phải ăn thịt ai cũng được. Mà phải là một người nào đó rất đặc biệt. Một người nào đó có ý nghĩa đặc biệt đối với Fuyuki, có đúng thế không?”

Sử Trùng Minh xốc lại quyển nhật ký rồi buộc nó bằng sợi dây thun, miệng mím lại. Ông nói mà không nhìn tôi. “Đó chính là điều cô cần phải tìm ra.”

Chương 49

Tôi ngồi im lặng, tay ôm đầu khi chiếc tàu cao tốc trên không đưa tôi đi xuyên qua Tokyo, dưới bầu trời xanh vợi, giữa những tấm biển quảng cáo bằng đèn neon, những tòa nhà cao tầng màu vàng trắng lấp lánh, giữa cái ồn ào náo nhiệt của thành phố. Tôi ngây nhìn những tòa công sở mười tầng với những cô thư ký mặc áo sơ mi tề chỉnh, đi tất da chân đang nhìn lại tôi qua cửa sổ. Đôi khi, Sử Trùng Minh đòi hỏi ở tôi quá nhiều. Đôi khi, ông ta làm tôi đau đầu. Tới Shinjuku, đoàn tàu đi ngang qua một tòa nhà cao tầng với hàng trăm màn hình tivi đưa hình ảnh một người đàn ông trong bộ vest tuxedo màu vàng đang hát trước camera. Tôi ngây người nhìn ông ta một lúc. Rồi tôi nhận ra.

Bison?

Tôi đứng dậy, đi về phía cửa sổ và nhìn lên tòa nhà. Chính là ông ta, một Bison trẻ trung và mảnh mai hơn người mà tôi đã biết, ông ta đang hát, đầu nghiêng nghiêng, tay giơ về phía camera, hình ảnh của ông ta được phát đi phát lại, hàng trăm lần, rồi các màn hình được nhân lên cho tới khi cả tòa nhà được bao bọc bởi hình ảnh của ông ta. Dưới mỗi màn hình phía bên trái đều có logo của hãng truyền hình NHK. Bản tin thời sự. Bison xuất hiện trong bản tin thời sự. Ngay khi đoàn tàu sắp đi qua khỏi tòa nhà chọc trời, khuôn mặt ông ta trên màn hình được thay thế bằng hình ảnh một chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài một ngôi nhà ở Tokyo. Cảnh sát. Tôi tì tay vào cửa sổ, cố ngoái lại nhìn tòa nhà cao tầng đang biến mất phía sau. Hơi thở của tôi phả mờ tấm kính trước mặt. Bison? Tại sao ông lại xuất hiện trên bản tin?

Khi tôi về tới nhà thì trời đã tới nhưng cả ngôi nhà chẳng có đèn đóm gì trừ chỗ cầu thang lên xuống. Svetlana đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào cái gì đó trên mặt đất, sau lưng cửa mở toang. Cô ấy đi một đôi ủng cao, một chiếc áo khoác lông mịn màu hồng dài tới gối, tay ôm một túi quần áo bỏ đi.

“Cô có xem tin tức không?” Tôi hỏi. “Cô có xem vô tuyến không?”

“Tivi muỗi lắm.”

“Cái gì cơ?”

“Nhìn đây này.”

Đám cây leo, cây bụi bao quanh ngôi nhà bị giẫm đạp tả tơi. Có thể mụ Y Tá và tên chimpira đã đứng đây theo dõi chúng tôi qua cửa sổ. Svetlana lấy mũi ủng màu hồng gạt một đám cây bụi ra và chỉ vào một con mèo nằm chết cạnh đó, cái đầu nát bét của nó còn nguyên dấu vết của đế giày. “Suka, đúng là đồ chó cái. Chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà. Đâu có gì nguy hiểm.” Svetlana lẩm bẩm, ném túi rác ra vệ đường rồi leo lên gác. “Đồ chó cái.”

Tôi đi theo cô ấy lên nhà, đột nhiên rùng mình. Đống bóng đèn vỡ và vài mảnh vụn từ những chiếc cửa bị đạp thủng vẫn lăn lóc trên sàn. Tôi nhìn hành lang im ắng vẻ đề phòng.

“Cô có xem tin tức không?” Tôi hỏi lại và bước vào phòng khách. “Vô tuyến vẫn xem được chứ?” Chiếc tivi bị hất đổ kềnh sang một bên, nhưng nó vẫn hoạt động khi tôi đặt nó lại ngay ngắn và thử bật lên. “Baisan vừa xuất hiện trên vô tuyến.” Tôi cúi xuống chiếc tivi và ấn nút chuyển kênh. Chỉ có hoạt hình, quảng cáo đồ uống tăng lực, những cô gái mặc bikini. Cả những con sóc hoạt hình nhảy múa. Nhưng không có tin gì về Bison. Tôi lại lướt qua tất cả các kênh một lần nữa, bắt đầu thấy sốt ruột. “Đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi vừa thấy ông ta hai mươi phút trước đây. Thế cô không xem…” Tôi ngoái lại nhìn. Svetlana đứng im lặng, khoanh tay bên ngưỡng cửa. Tôi đứng thẳng người dậy. “Có chuyện gì vậy?”

Tác giả: