Ác quỷ Nam Kinh – Mo Hayder

Chương 47

史 Nam Kinh, ngày 20 tháng Mười hai năm 1937

Không có gì đau đớn và tê tái hơn khi một người đàn ông kiêu hãnh phải thú nhận rằng mình đã sai lầm. Chúng tôi rời khỏi khu nhà máy, bỏ lại đứa bé nằm chết bên vệ đường. Tới đoạn phải rẽ về nhà tôi, ông Lưu vỗ vỗ lên tay tôi. “Về nhà đi và chờ tôi,” ông thì thầm. “Tôi đưa thằng Lưu bé về nhà rồi sẽ tới gặp cậu ngay. Chúng ta phải làm gì đó thôi.”

Khoảng hai mươi phút sau, khi nghe thấy tiếng gõ cửa theo ám hiệu, tôi ra mở cửa thì thấy ông đang đứng đó với một ống quyển bằng tre kẹp dưới nách.

“Chúng ta cần phải nói chuyện,” ông thì thào rồi nhìn quanh để chắc là Thu Kim không nghe thấy. “Tôi có một kế hoạch.”

Ông cởi giày ra theo phép lịch sự và bước vào căn phòng nhỏ mà chúng tôi dùng làm phòng khách. Căn phòng vốn luôn được Thu Kim dọn dẹp một cách cẩn thận, có đặt mấy chiếc ghế và một chiếc bàn sơn mài màu đỏ với những hình rồng và hoa mẫu đơn khảm xà cừ lóng lánh. Chúng tôi ngồi xuống bàn. Thu Kim không thắc mắc gì về sự hiện diện của ông Lưu. Cô ấy đi lên gác chải lại tóc và vài phút sau tôi nghe thấy tiếng cô ấy đun nước trong bếp.

“Chỉ có trà và vài chiếc bánh mà vợ già cho chúng tôi để mời già thôi, già Lưu Nhuận Đức ạ,” tôi nói. “Chúng tôi chẳng còn gì hơn. Thành thật xin lỗi già.”

Ông cúi đầu. “Đừng bận tâm chuyện đó.”

Trong ống quyển của ông Lưu có một tấm bản đồ Nam Kinh mà ông đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Chắc ông đã nghiền ngẫm nó suốt mấy hôm nay. Khi Thu Kim mang trà đến và rót đầy vào cốc của chúng tôi thì ông trải tấm bản đồ ra trước mặt tôi.

“Đây là nhà của một người bạn cũ,” ông nói và khoanh một chấm phía bên ngoài khu vực Xóa Lộ Khẩu. “Một thương gia buôn muối rất giàu có, nhà của ông rất rộng, có giếng nước sạch, một vườn lựu và rất nhiều lương thực dự trữ. Không cách núi Tử Kim quá xa. Và đây,” ông đánh một dấu thập cách đó vài cây số, phía gần thành phố. “Đây là cổng Thái Bình, nghe nói tường thành ở đây gần như bị phá sập hết, nên có thể dễ dàng vượt qua để chạy về phía Tây, quân Nhật lại không có đủ người để canh gác chỗ này. Cứ cho là chúng ta vượt qua được cửa ải này, chúng ta sẽ tiếp tục đi dọc theo các con phố nhỏ phía sau đường Xóa Lộ Khẩu tới bên bờ sông ở phía Bắc của thành phố. Xóa Lộ Khẩu không có vị trí chiến lược quan trọng đối với quân Nhật nên nếu may mắn, chúng ta có thể tìm được thuyền vượt sông sang tới tỉnh An Huy.” Hai chúng tôi im lặng một lúc, nghĩ tới cảnh dắt díu cả gia đình qua tất cả những nơi nguy hiểm đó. Một lúc sau như thể đọc thấy sự nghi ngờ của tôi, ông Lưu gật đầu. “Đúng vậy, tôi biết. Mọi chuyện đều phải phụ thuộc vào việc quân Nhật sẽ tập trung mọi sự chú ý về phía thượng nguồn ở Hạ Quan và Mi Đàm.”

“Thấy đài nói là nay mai sẽ có thông cáo về việc thành lập các ủy ban tự quản.”

Ông nhìn tôi với một vẻ nghiêm trọng không hề che giấu. “Thầy Sử thân mến, cũng như tôi, cậu biết rõ là nếu chúng ta ở lại, chúng ta sẽ giống như một lũ chuột cống, chui rúc chờ bọn Nhật đến tìm.”

Tôi sờ tay lên đầu, miệng mấp máy. “Vâng, đúng vậy.” Nước mắt tôi chợt trào ra, những giọt nước mắt tôi vốn không muốn ông Lưu nhìn thấy. Nhưng ông đã quá già và từng trải nên ngay lập tức ông biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.

“Thầy Sử này, đừng có tự giày vò bản thân mình nhiều quá, có biết không? Tôi cũng chẳng giỏi giang gì hơn. Chính tôi cũng mắc tội quá kiêu hãnh.”

Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi và rơi xuống bàn, đúng vào mắt của con rồng. Tôi nhìn nó đờ đẫn. “Tôi đã làm gì thế này,” tôi thì thào. “Tôi đã làm gì với vợ tôi? Với con tôi?”

Ông Lưu nhoài người ra, nắm lấy tay tôi. “Chúng ta đã mắc sai lầm. Tất cả chúng ta đều mắc sai lầm. Chúng ta là những con người nhỏ bé, thiếu hiểu biết, nhưng tất cả chỉ có thế. Chỉ là một chút thiếu hiểu biết thôi, cả cậu và tôi.”

Chương 48

Đôi khi người ta quên mất thế nào là sự cảm thông mà chỉ nhăm nhăm chỉ trích bạn về mọi việc, cả những việc bạn trót làm do không biết đó là sai. Khi tôi giải thích chuyện gì đã xảy ra ở ngôi nhà thì việc đầu tiên Sử Trùng Minh muốn biết là liệu tôi có gây nguy hiểm gì cho cuộc tìm kiếm của ông không? Rằng tôi có buột miệng nói cho ai biết về những gì ông đang theo đuổi hay không? Ngay cả khi tôi kể lại cho ông lần nữa, với các lời giải thích gần xa về những hành động của Jason tối hôm đó và việc anh ta dẫn mụ Y Tá tới nhà thì Sử Trùng Minh vẫn không tỏ ra cảm thông như tôi mong đợi. Ông muốn biết nhiều hơn nữa.

“Sao bạn cô lại làm chuyện kỳ quặc thế. Anh ta nghĩ gì không biết nữa?”

Tôi không trả lời. Nếu tôi kể cho ông nghe về Jason, về những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi thì sẽ lại giống như ngày xưa ở bệnh viện, người ta lại bắt đầu thắc mắc về những hành vi của tôi, nhìn tôi và liên tưởng tới cảnh những kẻ mọi rợ, bẩn thỉu đang giao phối trong rừng.

“Cô có nghe tôi nói gì không?”

“Xem này,” tôi nói và đứng dậy. “Tôi sẽ giải thích mọi chuyện một cách kỹ càng.” Tôi bước lại gần cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn mưa, những giọt nước mưa rỏ xuống từ cành cây thấm đẫm những hình nộm mục tiêu bằng rơm trong khu bắn cung. “Việc mà ông yêu cầu tôi làm là một việc rất, rất, rất nguy hiểm. Một trong hai chúng ta có thể chết vì nó, tôi không hề phóng đại đâu. Giờ tôi sẽ kể cho ông nghe một chuyện rất quan trọng…” Tôi khẽ rùng mình rồi xoa lên cánh tay đang nổi da gà. “Chuyện này nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì ông có thể tưởng tượng ra. Tôi đã có những phát hiện. Những phát hiện khó tin.” Sử Trùng Minh ngồi bất động bên bàn, lắng nghe tôi nói, mặt cau lại vì căng thẳng. “Có những câu chuyện,” tôi hạ thấp giọng, “về việc người ta cắt rời các bộ phận trên thi thể người chết để dùng làm thuốc chữa bệnh, uống nó. Ông có hiểu tôi đang nói gì không? Ông có hiểu không?” Tôi lấy hơi. “Ăn thịt người.” Tôi đợi một lúc để ông tiêu hóa được từ này. Ăn thịt người. Ăn thịt người. Bạn có thể cảm thấy những từ này tự nó vang lên, sinh sôi trên bốn bức tường, nhung nhúc và nhơ nhuốc trên tấm thảm lót sàn. “Ông sẽ bảo là tôi bị điên. Tôi biết là ông sẽ nói thế nhưng tôi đã quá quen với điều đó rồi và tôi thật sự chẳng quan tâm vì tôi đang nói với ông rằng: cái thứ mà ông tìm hiểu bấy lâu nay ấy, giáo sư Sử ạ, chính là thịt người.”

Một vẻ bất an chậm rãi lan dần trên gương mặt Sử Trùng Minh. “Ăn thịt người,” ông nói giọng sắc lạnh, những ngón tay di chuyển tới lui trên bàn. “Đó là ý cô muốn nói à?”

“Đúng vậy.”

“Một phỏng đoán khác thường.”

“Tôi không mong đợi ông tin tôi, ý tôi là, nếu cái công ty ở Hồng Kông nghe được tin này, họ sẽ…”

“Nếu cô có bằng chứng thì đưa nó cho tôi.”

“Đó chỉ là những điều tôi nghe được. Fuyuki từng cai quản một khu chợ đen. Ông có bao giờ nghe nói tới zanpan không? Tất cả mọi người ở Tokyo đều nói rằng cái món thịt hầm bán ở chợ này là…”

“Nhưng cô tận mắt thấy được những gì? Hừm? Cô có thấy Fuyuki uống máu không? Người ông ta có bốc mùi khủng khiếp hay da ông ta có màu đỏ không? Đó là những dấu hiệu để nhận biết một kẻ ăn thịt người, cô có biết không?” Trong giọng ông ta có cái gì đó đầy cay đắng. “Tôi tự hỏi, liệu căn hộ của ông ta có cái gì đó giống như những gian bếp kinh hoàng trong truyện Thủy Hử? Với chân tay người treo lủng lẳng khắp nơi. Da người thì căng ra khắp tường, sẵn sàng để bỏ vào nồi.”

“Ông đang cười nhạo tôi.”

Chân mày ông lấm tấm mồ hôi và yết hầu nơi cổ họng ông lên xuống liên tục dưới lớp cổ áo.

“Xin đừng chế giễu tôi,” tôi nói. “Xin đừng chế giễu.”

Ông hít một hơi dài, hơi nghiêng người trên ghế. “Không, tất nhiên là tôi sẽ không làm thế.” Ông đẩy chiếc ghế đứng dậy và tiến về phía lavabo, vặn vòi nước và táp vào miệng. Rồi ông đứng đó một lúc nhìn nước chảy, quay lưng lại phía tôi. Cuối cùng ông khóa vòi nước, trở lại ghế của mình và ngồi xuống. Mặt ông đã dịu lại một chút. “Tôi xin lỗi.” Ông nhìn vào đôi bàn tay mảnh dẻ của mình trên bàn. Chúng đang xoắn vào nhau như thể chúng có cuộc sống của riêng mình. “Vậy đấy,” cuối cùng ông nói. “Ăn thịt người, đúng không? Nếu cô tin như thế thì cô sẽ mang tới cho tôi bằng chứng về chuyện đó.”

“Cái gì cơ? Ông không thể đòi hỏi hơn được. Tôi đã làm tất cả mọi thứ. Tất cả những gì ông yêu cầu.” Tôi nghĩ tới ngôi nhà, tới những cửa sổ và cửa ra vào bị đập phá, tới số tiền đã bị cướp đi. Tôi nghĩ tới bóng của mụ Y Tá in trên Tòa nhà Muối, đang làm những gì với Jason? Con quái vật có hai lưng… “Ông đã không giữ lời. Ông đã nuốt lời. Và giờ lại nuốt lời thêm một lần nữa!”

“Chúng ta có một thỏa thuận. Tôi cần có bằng chứng chứ không phải những lời nói suông.”

Ông không hề nói thế.” Tôi tiến tới chiếc máy chiếu phim, kéo nó ra khỏi góc tường, giật tung lớp nylon bọc ngoài, lật nắp ra để tìm chỗ giấu cuộn phim. “Tôi cần cuộn phim đó.” Tôi lại gần giá sách, rút các quyển sách ra khỏi ngăn, ném nó xuống sàn, thò tay vào những cái hốc đằng sau. Tôi đẩy đống tài liệu rơi tung tóe, giật tấm màn che cửa sang một bên. “Ông giấu nó ở đâu? Ở đâu?

“Làm ơn ngồi xuống và chúng ta sẽ nói chuyện.”

“Không, ông không hiểu. Ông là một kẻ lừa đảo.” Tôi nắm chặt hai tay lại và hét lên. “Ông là kẻ lừa đảo.”

“Cuộn phim đã được cất giữ cẩn thận. Tôi không có chìa khóa ở đây. Dù muốn thì giờ tôi cũng không thể lấy nó ra được.”

“Đưa nó cho tôi.”

Tác giả: