Ác quỷ Nam Kinh – Mo Hayder

Sau đó, tôi không nói gì nhiều với ông ta. Ông ta ngủ gà gật trong vài phút và khi tỉnh dậy thì cô gái ngồi phía bên phải thay tôi tiếp chuyện với ông ta, kể cho ông ta nghe câu chuyện về một cô gái người Mỹ chạy bộ mà không mặc áo lót khiến ông ta cười và lắc đầu quầy quậy. Tôi ngồi im hút hết điếu này đến điếu khác và suy nghĩ. Cái gì tiếp theo đây? Cái gì tiếp theo đây? Cái gì tiếp theo đây. Tôi có cảm giác là tôi đang đến gần, đang tiến gần tới một cái gì đó. Tôi nốc cạn hai ly champagne, dụi thuốc vào gạt tàn, hít thở sâu rồi quay sang ông ta. “Fuyuki san,” tôi lầm bầm. “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

Hi hi,” ông ta trả lời vẻ sao nhãng. Cô tiếp viên ngồi cạnh ông ta đang biểu diễn một trò chơi với bao diêm. Ông ta lơ đãng vẫy tay về phía chiếc cửa kính hai lớp. “Qua bên kia.”

Tôi nhìn ông ta chằm chằm. Tôi đã chờ đợi nhiều hơn. Một sự phản đối nào đó chẳng hạn. Tôi đẩy ghế đứng dậy nhìn xuống cái sọ nhỏ thó màu nâu của ông ta, chờ ông ta xê dịch. Nhưng ông ta vẫn ngồi yên một chỗ. Không ai bên bàn buồn ngước mắt lên, họ đều đang mải mê trò chuyện. Tôi đi qua sân, khép cánh cửa kính lại sau lưng rồi đứng yên một lúc, tay đặt trên mặt kính. Không ai chú ý đến sự vắng mặt của tôi. Tôi có thể nhìn thấy gáy của Jason bên một chiếc bàn gần bể bơi, giữa hai cô tiếp viên và gần tôi hơn so với anh ta chính là Fuyuki, vẫn ở nguyên chỗ cũ, vai rung lên mỗi khi cười. Cô tiếp viên đốt bao diêm rồi giơ nó lên cao như một ngọn đèn, vẫy vẫy xung quanh bàn để đáp lại tràng vỗ tay từ các vị khách khác.

Tôi rời khỏi cửa. Tôi đang đứng trong một hành lang lát gỗ giống như cái hành lang tôi đi qua khi nãy với một loạt các tủ kính có gắn đèn. Tôi nhìn thấy một bộ trang phục của diễn viên kịch Noh, một bộ áo giáp samurai lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Dọc hành lang có rất nhiều cánh cửa không biết dẫn đi đâu. Tôi hít một hơi thật sâu rồi rảo bước.

Những tấm thảm lót sàn khiến tiếng bước chân của tôi trở nên êm ru, tiếng ù ù của máy điều hòa nhiệt độ làm tôi nghĩ đến không khí bức bối, gò bó bên trong máy bay. Tôi khịt khịt mũi, không hiểu là mình đang định đánh hơi cái gì. Đừng ăn thịt… Phải có cầu thang ở đâu đó phía bên này. Tôi đi qua rất nhiều cánh cửa mà không nhìn thấy cái cầu thang nào. Tới cuối hành lang tôi rẽ phải và đâm sang một hành lang khác, mạch đập liên hồi. Phía đằng trước, bên tay phải có một chiếc cầu thang, đầu cầu thang là một cánh cửa kính hai lớp đang để mở.

Khi chỉ còn cách cầu thang có vài bước thì tôi nhìn thấy trên chân tường ở khúc ngoặt phía đằng trước, một bóng người đang hiện lên to dần.

Máu tôi như đông lại. Mụ Y Tá. Chỉ có thể là mụ ta, đang tiến lại gần tới chỗ rẽ bên hành lang trước mặt. Mụ ta có vẻ vội vã vì chiếc bóng lớn lên rất nhanh, càng lúc càng in hình cao hơn trên bức tường, cho tới khi gần chạm đến trần nhà. Tôi vẫn đứng chôn chân tại đó, tim đập thình thịch. Mụ ta có thể xuất hiện ở đằng trước bất cứ lúc nào và nhìn thấy tôi. Tôi có thể nghe thấy cả tiếng giày của mụ kêu cót két. Tôi quờ lấy cánh cửa gần nhất. Nó không khóa. Bên trong đèn tự động bật lên, và ngay khi cái bóng đổ xuống sàn rồi xuất hiện trên bức tường ngay trước mặt tôi, tôi chỉ kịp lẻn vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đó là một phòng tắm không có cửa sổ lát đá hoa cương màu đỏ tươi như máu với những hoa văn trông giống như các đường gân trên miếng thịt bò. Giữa phòng là một bồn tắm nước nóng gắn gương ở xung quanh và trong hốc tường là một chồng khăn tắm trắng mới tinh. Tôi đứng một lúc, người run bần bật, tai dán vào cửa nghe ngóng. Nếu mụ ta nhìn thấy tôi thì tôi sẽ nói như với Fuyuki là tôi đi tìm nhà vệ sinh. Tôi không dám thở mạnh, cố dỏng tai lên xem có nghe thấy tiếng động nào từ bên ngoài. Vài phút trôi qua nhưng tôi vẫn không nghe thấy gì. Có lẽ mụ ta đã rẽ vào phòng khác. Tôi cài chốt cửa và ngồi xuống nắp bồn cầu vì hai chân không còn đứng vững nữa. Không thể tin được, chuyện này đúng là không thể tin được! Làm sao mà Sử Trùng Minh lại mong đợi tôi làm chuyện này cơ chứ? Ông ta nghĩ tôi là ai chứ?

Một vài phút sau khi thấy không có chuyện gì xảy ra và không nghe thấy động tĩnh gì thì tôi lôi ra một điếu thuốc và châm lửa hút. Tôi lặng lẽ hút thuốc, cắn móng tay và nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Tôi kiểm tra đồng hồ, băn khoăn không biết mình đã ở đây bao lâu, liệu mụ ta có còn lảng vảng ở ngoài đó hay không. Người tôi dần dần bớt run. Tôi hút hết điếu thuốc rồi vứt nó vào bồn cầu và châm một điếu khác, chậm rãi hút tiếp. Rồi tôi đứng dậy và lấy tay sờ soạng xung quanh tấm gương trong nhà tắm xem có gắn camera theo dõi hay không. Tôi mở các ngăn kéo, chạm tay vào đống xà phòng và các túi vệ sinh cá nhân miễn phí có logo của Hàng không Nhật và Singapore Airlines. Dường như hàng thế kỷ đã trôi qua khi tôi quyết định giật nước bồn cầu, mở chốt cửa và thò đầu ra ngoài. Hành lang vắng tanh. Mụ Y Tá đã biến mất và cánh cửa hai lớp ở đầu cầu thang đã đóng lại. Khi tôi lại gần thử xoay nắm đấm cửa thì phát hiện ra là nó đã bị khóa.

Bên ngoài, bầu trời vẫn trong vắt, ngoại trừ một đám mây có những đường viền màu hồng do ánh sáng hắt lên từ thành phố, trôi lơ lửng qua các vì sao như hơi thở của gã khổng lồ vào một ngày đông lạnh giá. Khi tôi quay trở lại thì các vị khách đã rời bàn ăn, chuyển vào ngồi trên những chiếc ghế đệm kẻ sọc để chơi mạt chược quanh những chiếc bàn gấp. Những người phục vụ đã dọn bát đĩa. Không ai chú ý khi tôi quay trở lại ngồi vào chỗ của mình bên cạnh bể bơi với vẻ lo âu.

Fuyuki đã di chuyển sang góc sân đằng xa cùng mụ Y Tá, mụ ta đang lúi húi đắp một chiếc khăn bằng lông thú lên chân ông ta. Mụ ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát, chiếc áo vét khít cổ và đi giày cao gót như thường lệ. Tóc mụ vén ra sau tai để lộ hai bên má rỗ hoa trắng bệch. Mụ tô son màu đỏ sậm khiến cái miệng mím chặt như biến thành màu xanh đen. Những người ngồi xung quanh quay lưng về phía mụ, bận rộn trò chuyện, vờ như không biết đến sự có mặt của mụ.

Mụ ta không nhìn tôi. Có lẽ mụ ta cũng định khóa cửa cầu thang lại từ trước. Không có lý do gì để cho rằng mụ ta nhìn thấy tôi ở đó. Fuyuki túm lấy tay áo mụ thì thầm gì đó. Mụ ta cúi đầu xuống gần miệng ông ta và tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào những móng tay hình ô van sơn đỏ một cách cầu kỳ của mụ. Móng tay út của mụ dài và cong như kiểu những thương gia Trung Quốc ngày xưa vẫn để nhằm chứng tỏ họ không phải là người lao động chân tay. Tôi tự hỏi không biết có phải Fuyuki đang nói với mụ về việc tôi cứ nằng nặc đòi được xem căn hộ hay không, nhưng một lúc sau, mụ đứng dậy, không nhìn về phía tôi mà lặng lẽ đi qua bể bơi về phía chiếc cửa đối diện.

Tôi căng thẳng cúi người ra phía trước, tay bấu chặt thành ghế, tập trung dõi theo từng bước chân của mụ đi dọc theo các hành lang, và có thể là theo cả các bậc thang. Tôi biết mụ ta đang định làm gì. Bản năng của tôi đã mách bảo tôi điều đó. Tiếng ồn ào của bữa tiệc như đang chìm đi và tất cả những âm thanh mà tôi nghe thấy chỉ còn là tiếng thở của đêm, là tiếng lọc nước trong bể bơi. Tai tôi căng ra như trái tim tôi vậy, cho đến khi những tiếng động nhỏ nhất được khuếch đại lên gấp nghìn lần và tôi dường như nghe thấy cả căn hộ đang chuyển động và thì thào xung quanh tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng người rửa bát đĩa trong bếp. Tôi dám chắc mình có thể nghe thấy tiếng bước chân của mụ Y Tá đi xuống cầu thang. Tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách của then cài, tiếng cọt kẹt của những cánh cửa sắt được mở ra. Mụ ta đang đi lấy thuốc cho Fuyuki.

Rồi có gì đó xảy ra. Trong bể bơi, dưới độ sâu hơn hai mét, tôi nhìn thấy hai khung cửa sổ có mành che làm bằng các thanh gỗ mỏng. Tôi không chú ý đến chúng từ trước vì chúng khuất trong bóng tối. Nhưng đèn trong phòng vừa được bật sáng, hắt lên mặt nước những tia sáng màu vàng thẳng đứng. Tôi vội vàng thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc rồi đứng dậy đi qua đám đông làm như vô tình đến bên thành bể bơi. Tôi đứng lại, một tay chống eo, một tay cầm thuốc, thỉnh thoảng lại rít vài hơi để tự trấn an. Rồi khi biết chắc không có ai quan sát mình, tôi ngó xuống mặt nước. Một vị khách bên cạnh đang hát rống lên một ca khúc enka và một nữ tiếp viên cười khúc khích phụ họa nhưng tôi chẳng còn đầu óc nào mà chú ý tới họ. Tôi tập trung cao độ cho tới khi không còn tồn tại thứ gì khác ngoài tôi và những sọc ánh sáng trên mặt nước.

Không hiểu tại sao nhưng tôi dám chắc đó chính là cửa sổ căn phòng mà Fuyuki cất giấu bí dược của mình. Những thanh gỗ mỏng trên tấm mành cửa mở hé để lộ một phần sàn nhà và tôi có thể nhìn thấy bóng mụ Y Tá đang di chuyển trên đó. Có đôi lúc, mụ tiến lại gần cửa sổ đến mức tôi có thể nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót của mụ. Đầu tôi căng ra. Có cái gì đó ở trong phòng cùng với mụ Y Tá. Cái gì đó làm bằng thủy tinh, hình vuông, giống như một cái hộp hay một…

“Cô đang làm gì đấy?”

Tác giả: