Ác quỷ Nam Kinh – Mo Hayder

Bà ta rót một ly tequila khác và uống cạn ngay lập tức. Mặt bà ta đỏ dần lên sau lớp phấn hóa trang. “Được rồi,” bà ta nói, khẽ chùi miệng bằng một chiếc khăn tay thêu ren. “Đã đến lúc phải nói chuyện thẳng thắn. Ngồi xuống đây, ngồi xuống đây.” Bà ta chỉ cho tôi một chiếc ghế, vỗ vỗ tay vẻ ra lệnh. Tôi kéo ghế ngồi xuống, cả người như tê dại, hai chân kẹp chặt lấy chiếc túi xách. “Grey-san, hãy nhìn xung quanh mà xem.” Bà ta chỉ tay vào những chiếc bàn trống trong câu lạc bộ. “Hãy nhìn câu lạc bộ của Strawberry mà xem! Biết bao nhiêu nữ tiếp viên đã vắng mặt! Cô có muốn biết tại sao không tiểu thư? Hừm, cô có muốn biết không? Bởi vì tất cả bọn họ đều đang nằm nhà! Đang khóc lóc.” Bà ta giơ danh sách tiếp viên lên, giận dữ dứ dứ trước mặt tôi như thể tôi chính là nguyên nhân khiến họ vắng mặt. “Tất cả các cô gái có mặt tại bữa tiệc của Fuyuki đêm hôm qua đều tỉnh giấc giữa đêm và nhìn xem họ thấy ai nào, tiểu thư Ogawa hay một trong những con Gorilla của Fuyuki ở trong nhà. Cô là người duy nhất có mặt trong bữa tiệc hôm qua mà hôm nay vẫn tới chỗ làm đấy!”

“Nhưng…” Tôi toan lên tiếng nhưng trong đầu tôi mọi thứ bỗng trở nên rối rắm. “Hãy nói cho tôi biết,” tôi nói khẽ. “Hãy nói cho tôi biết, từ từ thôi. Ý bà muốn nói gì? Có phải bà muốn nói là không chỉ có nhà chúng tôi, không chỉ có mình Jason…?”

“Tôi đã bảo cô rồi! Ogawa là thú vật,” bà ta rít lên và hất mặt về phía tôi. “Mụ ta tới nhà tất cả những ai có mặt trong bữa tiệc đêm qua. Chắc mụ ta nghĩ mình là ông già Noel.”

“Nhưng mà… tại sao? Mụ ta muốn gì chứ?”

“Strawberry không biết.” Bà ta nhấc chiếc điện thoại kiểu cổ với hai màu hồng và vàng đang đặt trên bàn rồi quay số. Bà ta lấy tay bịt ống nghe lại và rít lên với tôi: “Cả tối nay, tôi đang cố tìm hiểu chuyện này đây.”

Vào khoảng mười giờ đêm, một đàn quạ bị gió cuốn đâm nhào vào cửa sổ của câu lạc bộ. Cho đến giờ, đôi khi tôi vẫn nghĩ tới những con quạ đó. Thường thì giờ này chúng đã phải nằm trong ổ của mình, và đây là một trong những việc khiến bạn có thể cho rằng mình đã quá nhạy cảm khi xem đó là một điềm báo. Một con quạ lao vào lớp cửa kính mạnh tới mức gần như tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều giật bắn mình. Tôi thì không: tôi ngồi im lặng, thờ ơ nhìn đàn quạ bay trượt ra khỏi quỹ đạo của chúng, đầu óc tôi đang bận rộn đoán xem ai trong số những người quen với Fuyuki trước đây có thể có khả năng chuyển đổi năng lượng như Sử Trùng Minh nói. Có lẽ tôi là người duy nhất trong câu lạc bộ không có phản ứng gì khi con chim đâm sầm vào cửa kính rồi rơi xuống như một viên đạn.

Strawberry giúp tôi trang điểm che đi những vết bầm tím trên mặt rồi để tôi ra tiếp khách. Tôi ngồi đờ đẫn, không nghe gì và cũng chẳng nói năng gì, chỉ cử động khi người ta mang thức ăn tới bàn. Tôi ăn tất cả những gì có thể, chăm chú và trật tự, che miệng bằng một chiếc khăn ăn để không ai nhìn thấy tôi ăn nhanh như thế nào. Sau khi trả tiền vé để đi tới chỗ Sử Trùng Minh thì tôi chỉ còn lại rất ít tiền. Trong suốt hai mươi tư giờ qua tôi chỉ ăn độc có một mẩu shabu shabu và một bát xúp loãng ngoài vỉa hè ở Shinjuju.

Không khí trong câu lạc bộ rất căng thẳng. Nhiều khách hàng, thậm chí cả những khách quen cũng cảm nhận được điều đó nên đã bỏ về sớm. Một sự im ắng lạnh lẽo, lạ thường bao trùm lấy câu lạc bộ khiến đôi lúc tôi dường như còn nghe thấy cả tiếng kẽo kẹt từ chiếc xích đu của Marilyn vọng lại. Tôi dám chắc không chỉ vì sự vắng mặt của quá nhiều nữ tiếp viên. Tôi dám chắc những câu chuyện xảy ra xung quanh sự việc đêm qua đang lan truyền và khiến mọi người bất an.

Gần như suốt buổi tối, Strawberry dính vào máy điện thoại để thu thập thông tin từ các mối quan hệ của bà ta. Tôi nghĩ đến cả dây những sĩ quan cảnh sát thỉnh thoảng vẫn lui tới câu lạc bộ vào những giờ rất muộn. Ai cũng biết Strawberry quan hệ rất rộng. Nhưng hàng tiếng đồng hồ trôi qua mà dường như bà ta vẫn chưa moi được tin tức nào liên quan tới những chuyện vừa xảy ra và nguyên nhân những vụ tấn công của mụ Ogawa. Cuối cùng thì chính tôi lại là người đầu tiên ở câu lạc bộ phát hiện ra thông tin mới.

Là do một chữ kanji phát ra từ màn hình vô tuyến quảng cáo trên tòa nhà đối diện bỗng đập vào mắt tôi. Tôi nhận ra chữ này ngay lập tức. Satsujin-jiken. Một cuộc điều tra án mạng. Cạnh dòng chữ đó là hình ảnh không rõ nét của một gương mặt rất quen thuộc: Bison đang mỉm cười rạng rỡ trong bầu trời đêm.

Tôi đứng phắt dậy và sơ ý hất đổ một ly rượu ra bàn. Vị khách của tôi giật mình ngồi thụt vào trong ghế để tránh chỗ whisky đổ trên bàn dây vào quần. Tôi cũng chẳng buồn dừng lại lấy khăn ăn cho ông ta. Tôi rời khỏi bàn như một kẻ mộng du, bước thẳng tới khung cửa sổ bằng kính nơi một Bison trẻ trung, thon thả và nhiều tóc hơn đang hát, hai tay chìa ra trước máy quay. Dưới bức hình xuất hiện thêm những chữ kanji in đậm. Phải mất một lúc tôi mới luận ra ý nghĩa của chúng nhưng cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra rằng Bai-san đã qua đời vào lúc 8h30 tối. Chỉ vài tiếng trước đây. Nguyên nhân ư? Nội thương nghiêm trọng.

Tôi tì hai tay lên lớp kính, hơi thở phả thành khói trong giá lạnh. Ngoài trời, tuyết vẫn rơi lặng lẽ, cùng màu với lớp phông nền trên màn hình vô tuyến, giờ đang chia thành các khung hình nhỏ với những hình ảnh khác nhau của Bison khi đang rời nhà nghỉ ngoại ô, khi đang hát trước micro trong những ngày hoàng kim với áo sơ mi viền đăng ten và hàm răng trắng bóng kiểu Mỹ. Rồi sau đó là hình ảnh của một bệnh viện, một vị bác sĩ đang trả lời phỏng vấn của đông đảo cánh nhà báo giữa những ánh đèn flash nhấp nháy. Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình, miệng há hốc, cố đoán các chữ kanji thỉnh thoảng lại xuất hiện trên đó. Ca sĩ – được hâm mộ – bốn mươi bảy tuổi – từng lưu diễn với ban nhạc Spyders – số một trên bảng xếp hạng Oricon – vụ scandal câu lạc bộ golf Bob Hope. Tôi bắt đầu suy nghĩ. Bison ư? Bị sát hại? Và tay chân của Fuyuki tới thăm nhà của tất cả các nữ tiếp viên có mặt trong buổi tối hôm qua…

Một tiếng chuông điện thoại chợt reo lên sau lưng tôi. Tôi giật nảy người. Tôi không nhận ra là cả câu lạc bộ đã trở nên im ắng hoàn toàn, nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn thì tuyệt không thấy ai chuyện trò hay tán gẫu gì, mọi con mắt đều dán vào màn hình vô tuyến bên ngoài. Strawberry cũng đang đứng không cách xa tôi là bao, im lặng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, những ánh đèn phản chiếu trên gương mặt bà ta. Trong một thoáng, dường như bà ta không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phải đợi tới hồi chuông thứ ba bà ta mới như bừng tỉnh và trở lại bàn của mình. Bà ta nhấc ống nghe và quát: Moshi moshi?

Mọi con mắt trong câu lạc bộ lúc này lại đổ dồn vào Strawberry khi bà ta nghe điện thoại. Đôi khi gần như bạn có thể đọc được những từ mà người nghe điện thoại nhận được qua thái độ và những biểu hiện trên nét mặt của họ. Rất lâu sau mới thấy bà ta lên tiếng, và khi bà ta nói thì giọng của bà ta nghe đều đều và vô cảm. “Có chắc không? Có chắc không đấy?”

Bà ta lắng nghe thêm một lúc nữa trước khi bỏ máy xuống, mặt biến sắc. Bà ta chống hai tay lên bàn như để giữ thăng bằng. Sau đó bà ta đưa tay quệt lên thái dương vẻ mệt mỏi, mở ngăn kéo lấy ra một khay tiền và rút một nắm tiền giấy nhét vào trong túi. Tôi toan rời khỏi cửa sổ thì bà ta đứng thẳng dậy và rảo bước về phía tôi, nhanh tới mức chiếc áo khoác bằng lông thú màu trắng bay phần phật xung quanh bà ta như một cái chuông. Miệng bà ta hơi cau lại và trên chiếc cổ áo lông thú có dính một vệt son.

“Lại đây.” Vẫn không hề dừng lại, bà ta túm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi cửa sổ, lôi tôi qua mấy dãy bàn với những khuôn mặt đang nhìn chúng tôi chăm chú. “Cô ta đã làm gì vậy?” Tôi nghe thấy tiếng một khách hàng thì thào. Tôi bị đưa đi qua cánh cửa bằng nhôm nơi cô gái lễ tân đứng kiễng chân thò đầu vào xem chuyện gì đang diễn ra bên trong câu lạc bộ. Strawberry tiếp tục lôi tôi vào một hành lang nơi có các nhà kho và khu vệ sinh. Bà ta đưa tôi đi qua phòng vệ sinh nam nơi ai đó đã cố gắng dùng thuốc tẩy để đánh bạt mùi nôn ọe, và dừng lại trong một căn phòng nhỏ nơi chúng tôi thường dùng để làm phòng hóa trang. Bà ta kéo cánh cửa lại sau lưng và hai chúng tôi đứng đó mặt đối mặt. Bà ta run rẩy, thở ra một cách nặng nhọc đến mức hai vai như trồi lên dưới lớp áo khoác.

“Nghe này, tiểu thư.”

“Gì cơ ạ?”

“Cô phải biến thôi.”

“Gì ạ?”

“Biến khỏi chỗ này.” Bà ta túm lấy tay tôi. “Cô và Jason hãy biến khỏi nhà. Biến khỏi Tokyo. Đừng khai báo gì với cảnh sát. Cứ lẳng lặng mà đi. Strawberry không muốn biết cô cậu đi đâu.”

“Không,” tôi vừa nói vừa lắc đầu. “Không đâu, không. Tôi sẽ không đi đâu cả.”

“Grey-san, chuyện này rất nghiêm trọng đấy. Ở Tokyo đang xảy ra một chuyện rất xấu. Và nó đang lan rộng, đang lan rộng.” Bà ta dừng lại và nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ. “Grey-san, cô có hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Cô có hiểu bản tin lúc nãy không?”

Tôi liếc nhìn cánh cửa đóng kín sau lưng. “Bà muốn nói về Bai-san. Bà muốn nói về chuyện đã xảy ra với ông.” Tôi chợt thấy lạnh toát hai cánh tay khi nghĩ tới những chữ kanji lúc nãy. Nội thương. “Đó là mụ Ogawa làm, có đúng không?”

“Suỵt!” Bà ta thì thầm nói nhanh. “Nghe tôi nói này. Bai-san cũng được viếng thăm. Ông ta được đưa tới bệnh viện và kịp nói vài lời với cảnh sát trước khi chết. Chắc ông ta điên nên mới khai báo với cảnh sát hoặc hẳn là ông ta biết mình sẽ chết chắc…”

Tác giả: