Cái ghế trống – Jeffery Deaver

“Dừng lại!”, Lucy Kerr kêu lên. Cô khuỵu gối xuống. Ned và Jesse đứng sững. Chỉ trong tích tắc Sachs đã rút khẩu súng lục ra. Rồi cô nhìn thấy cái mà Lucy đang nhìn – ánh màu bạc của một sợi dây chăng ngang đường.

“Trời đất”, Ned nói. “Làm sao chị nhìn thấy được? Nó hoàn toàn trong suốt”

Lucy không trả lời. Cô bò ra lề lối mòn, bám theo sợi dây. Khẽ khàng gạt các bụi cây. Những chiếc lá nóng bỏng, khô khốc kêu sột soạt khi bị nhấc lên lần lượt.

“Muốn tôi gọi đội tháo bom từ Elizabeth City đến không?”, Jesse hỏi.

“Xuỵt”, Lucy yêu cầu.

Đôi bàn tay thận trọng của người nữ cảnh sát mỗi lần chỉ dịch chuyển những chiếc lá đi một milimét.

Sachs nín thở. Trong một vụ án mới đây, cô đã là nạn nhân của một quả bom sát thương. Cô bị thương không nặng, tuy nhiên cô nhớ rằng chỉ một tích tắc thôi, tiếng nổ kinh hoàng, sức nóng, sóng áp suất, các mảnh vỡ, tất cả trùm kín lên cô. Cô không muốn trải qua điều đó một lần nữa. Cô cũng biết nhiều quả bom ống tự tạo được nhồi các vật hình tròn – đôi khi là các đồng mười xu hoặc một xu – chúng sẽ trở thành những mảnh đạn gây chết người. Liệu Garrett có làm như vậy không? Cô nhớ tấm ảnh chụp gã: đôi mắt trũng sâu, tối lờ mờ. Cô nhớ những chiếc lọ đựng côn trùng. Nhớ cái chết của cô gái ở Bến tàu kênh Nước đen – bị ong đốt chết. Nhớ Ed Schaeffer đang hôn mê vì nọc ong bắp cày. Phải, cô đi đến kết luận, Garrett dứt khoát sẽ đặt những cái bẫy ác độc nhất mà gã có thể nghĩ ra được.

Sachs sợ hãi lùi lại khi Lucy gạt chiếc lá cuối cùng khỏi đống lá.

Người nữ cảnh sát thở một hơi dài, ngồi bệt xuống đất. “Một con nhện”, cô lẩm bẩm.

Sachs cũng đã trông thấy. Chẳng phải là dây câu, đó chỉ là một đoạn tơ nhện dài.

Họ đứng dậy.

“Nhện”, Ned vừa nói vừa cười to. Jesse cũng cười tủm tỉm.

Nhưng giọng họ không có gì là hài hước cả và Sachs để ý thấy, khi họ lại bắt đầu đi xuôi theo lối mòn, mỗi người đều thận trọng nhấc chân bước qua sợi tơ nhện óng ánh.

* * *

Lincoln Rhyme, ngả đầu ra đằng sau, mắt nheo nheo nhìn tấm bảng.

TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG GIÁN TIẾP – PHÒNG RIÊNG CỦA GARRETT
Xạ chồn hôi
Lá thông bị cắt rời khỏi cành
Các bức vẽ côn trùng
Ảnh chụp Mary Beth
Ảnh chụp gia đình
Các sách về côn trùng
Dây câu
Tiền
Chìa khóa chưa xác định
Dầu hỏa
Ammonia
Nitrate
Camphene

Anh thở dài bực bội. Cảm thấy bất lực hoàn toàn. Đối với anh, các chứng cứ chưa thể tháo gỡ được.

Ánh mắt anh tập trung vào: Các sách về côn trùng.

Rồi anh liếc nhìn Ben. “Vậy. Cậu là sinh viên, phải không?”

“Thưa ông, vâng.”

“Tôi đoán là cậu đọc nhiều.”

“Đấy là tôi dành phần lớn thời gian của mình để làm – nếu không ra ngoài thực nghiệm.”

Rhyme nhìn chằm chằm gáy mấy cuốn sách mà Amelia đã đem từ phòng riêng của Garrett về. Anh trầm ngâm. “Các cuốn sách được ưa thích của một người nói lên những điều gì về người này? Ý tôi là, ngoài cái điều hiển nhiên – rằng người này quan tâm đến chủ đề nằm trong các cuốn sách đó.”

“Nghĩa là thế nào ạ?”

“Chà, nếu một người đọc chủ yếu các sách dạy cách hoàn thiện bản thân, nó cho biết điều gì đó về người này. Nếu anh ta đọc chủ yếu là tiểu thuyết, nó cho biết điều gì đó khác. Những cuốn sách của Garrett toàn là sách hướng dẫn, chẳng phải sách văn học. Cậu có suy luận gì?”

“Tôi không biết, thưa ông”. Anh chàng to lớn liếc nhìn chân Rhyme một cái – dường như chỉ là vô tình – rồi chuyển sự chú ý sang bảng chứng cứ. Anh ta lẩm bẩm: “Tôi chẳng thể suy diễn gì về con người. Tôi thấy hiểu động vật đơn giản hơn nhiều. Chúng mang tính xã hội hơn, có thể dự đoán dễ dàng hơn, nhất quán hơn so với con người. Chúng cũng thông minh hơn hẳn”. Rồi anh ta nhận ra mình đang dông dài, đỏ bừng mặt và ngừng nói.

Rhyme lại liếc nhìn các cuốn sách. “Thom, cậu mang cho tôi thiết bị lật trang được không?” Gắn với một bộ kiểm soát môi trường cho phép Rhyme điều khiển bằng ngón tay duy nhất còn hoạt động được, thiết bị này sử dụng phần ứng cao su để lật trang. “Nó ở trong xe hả?”

“Tôi nghĩ thế.”

“Tôi hy vọng cậu đã đóng gói nó. Tôi đã bảo cậu đóng gói nó.”

“Tôi nói là tôi nghĩ nó ở trong xe mà”, anh chàng phụ tá nói giọng đều đều. “Tôi sẽ đi xem nó có ở trong xe không”. Anh ta rời khỏi căn phòng.

Chúng cũng thông minh hơn hẳn…

Một lát sau, Thom quay lại mang theo thiết bị lật trang.

“Ben”, Rhyme gọi. “Cuốn sách ở trên cùng ấy?”

“Kia ạ?” Anh chàng to lớn hỏi, nhìn chằm chằm vào cuốn sách. Đó là cuốn Hướng dẫn thực địa về côn trùng khu vực Bắc Carolina.

“Cho lên khung đi”, Rhyme sốt ruột nói. “Cậu làm ơn.”

Anh chàng phụ tá hướng dẫn Ben cách đặt cuốn sách, rồi cắm thêm một loạt dây điện vào bộ kiểm soát môi trường nằm phía dưới bàn tay trái Rhyme.

Anh đọc trang đầu tiên, không phát hiện được điều gì hữu ích. Tiếp theo, đầu óc anh ra lệnh cho ngón đeo nhẫn của anh cử động. Một xung lực phóng từ não, truyền xuống qua một sợi trục bé tí còn tồn tại trong tủy sống, vượt qua cả triệu bà con đã chết của nó, chạy vùn vụt dọc cánh tay Rhyme, đi vào bàn tay anh.

Ngón tay anh đưa sang bên.

Tới lượt ngón tay của phần ứng đưa sang bên. Trang đầu tiên được lật.

CHƯƠNG MƯỜI MỘT

Họ theo lối mòn đi xuyên qua khu rừng, xung quanh toàn mùi dầu thông và hương thơm ngọt của một trong những thứ cây cỏ mà họ quệt phải. Lucy Kerr nhận ra đó là hương thơm của một loại dây nho.

Mắt chăm chú soi lối mòn trải trước mặt, trông chừng dây bẫy, cô bỗng dưng để ý rằng đã một lúc lâu rồi họ chẳng có nhìn thấy bất cứ dấu chân nào của Garrett và Lydia. Cô đập lên cổ, tưởng đó là một con bọ đang bò, nhưng hóa ra đó là một dòng mồ hôi đang chảy xuống gây cảm giác nhột nhột. Hôm nay, Lucy thấy thật bẩn thỉu. Những lúc khác – buổi tối hoặc ngày nghỉ – cô mê được ở ngoài trời, trong vườn nhà mình. Cứ về đến nhà sau ca làm việc tại Văn phòng Cảnh sát trưởng, cô lại mặc chiếc quần soóc kẻ ca rô đã bạc và áo phông, xỏ đôi giày chạy màu xanh lính thủy, ra chăm bẵm một trong ba mảnh vườn vây xung quanh ngôi nhà kiểu thuộc địa quét vôi màu xanh lá cây nhạt mà Bud hăm hở ký chia cho cô khi làm thủ tục ly dị, với tâm trạng của kẻ có lỗi. Lucy săn sóc các luống hoa tím cựa dài, lan nữ hài màu vàng tươi, địa lan, loa kèn màu da cam. Cô xới đất, bắc cho cây leo lên giàn mắt cáo, tưới nước và thì thầm động viên y như cô đang nói với những đứa con mà cô từng chắc chắn rằng cô và Buddy sẽ có cùng nhau một ngày nào đấy.

Thi thoảng, nhiệm vụ đưa cô vào vùng nội địa của Carolina, thức hiện một lệnh bắt hoặc điều tra xem tại sao chiếc Honda hay Toyota được giấu trong ga ra của một người nào đó tình cờ lại thuộc quyền sở hữu của một người khác, Lucy để ý thấy một cái cây non và khi đã giải quyết xong công việc, cô sẽ đánh nó đưa về nhà như đưa về một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Theo cách này, cô đã đưa về một khóm ngọc trúc. Cả một khóm phục linh. Và bụi trinh nữ dễ thương dưới bàn tay săn sóc của cô đã cao sáu feet.

Ánh mắt Lucy bây giờ chỉ nhìn lướt những cây cỏ cô đang đi ngang qua trong cuộc truy đuổi căng thẳng: một cây cơm cháy, một cây nhựa ruồi, những khóm lau. Họ đi ngang qua một cây anh thảo thật đẹp, rồi đám cỏ nến và lúa dại – chúng cao hơn bất cứ ai trong đội tìm kiếm, có lá sắc như lưỡi dao. Và đây là một cây thuộc họ huyền sâm, loài thảo dược sống ký sinh, mà Lucy Kerr cũng biết với cái tên khác nữa: cỏ chổi. Cô liếc nhìn nó một cái, rồi lại quan sát lối mòn.

Lối mòn dẫn tới một quả đồi dốc đứng – một quả đồi toàn đá tảng cao chừng hai mươi feet. Lucy leo lên dễ dàng, nhưng đến đỉnh đồi thì cô dừng bước, suy nghĩ. Không, có cái gì đó không ổn ở đây.

Bên cạnh cô, Amelia Sachs cũng đã leo lên đến đỉnh đồi và đứng đợi. Một lát sau, Jesse và Ned xuất hiện. Jesse thở dốc, còn đối với Ned, một tay bơi lội và thường xuyên vận động ngoài trời, thì cuộc việt dã vừa rồi chẳng mùi mẽ gì.

“Sao thế?” Amelia thấy Lucy cau mày, hỏi.

“Khả năng này không hợp lý. Garrett không có lẽ lại đi đường này.”

“Chúng ta đã theo lối mòn kia, như ông Rhyme hướng dẫn”, Jesse nói. “Đó là rặng thông duy nhất chúng ta đi qua. Dấu chân của Garrett dẫn đến đường này mà.”

“Các dấu chân đã dẫn đến phía này. Nhưng một lúc lâu rồi chúng ta chẳng còn nhìn thấy gì nữa.”

“Sao chị nghĩ hắn không đi đường này?” Amelia hỏi.

“Hãy nhìn cây cỏ mọc ở đây”, Lucy chỉ tay. “Mỗi lúc một nhiều các loài thực vật vùng đầm lầy hơn. Và bây giờ đứng trên cao này, chúng ta có thể nhìn bao quát hơn – hãy xem đất đai đã trở nên lầy lội như thế nào. Nào, hãy suy nghĩ đi, Jesse. Theo lối này thì sẽ tóm được Garrett ở đâu? Chúng ta đang tiến thẳng đến đầm lầy Sầu Thảm.”

“Cái gì?”, Amelia hỏi Lucy. “Đầm lầy Sầu Thảm à?”

“Một đầm lầy mênh mông, một trong những đầm lầy lớn nhất bờ biển miền Đông”, Ned giải thích.

Lucy tiếp tục: “Không có gì che chắn ở đó, không nhà cửa, đường sá. Cách tốt nhất mà hắn có thể làm là lội sang Virginia, nhưng như thế thì mất hàng ngày trời.”

Ned Spoto bổ sung thêm: “Và vào thời gian này của năm, thuốc chống côn trùng không được sản xuất đủ để người ta tránh bị bọn chúng ăn gỏi. Chưa kể rắn rết.”

“Có chỗ nào xung quanh đây họ có thể ẩn nấp không? Hang động? Nhà cửa?” Sachs nhìn xung quanh.

Ned nói: “Không hang động. Có lẽ cũng có vài ngôi nhà cũ. Nhưng thực tế là mực nước ngầm đã thay đổi. Đầm lầy ngày càng tiến về phía này và nhiều ngôi nhà cũ bị ngập rồi. Lucy đúng đấy. Nếu Garrett đi đường này cũng có nghĩa là hắn đang đi vào ngõ cụt.”

Lucy nói: “Tôi nghĩ chúng ta phải quay lại.”

Tác giả: