Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Chà, gã sẽ chẳng đờ người ra như thế nữa.

Rồi, bên cạnh một cái cây cách đấy một đoạn, Tomel thoáng trông thấy một vệt màu nâu vàng. Gã giương mắt nhìn. Phải, đằng đó – qua vòm cây – gã có thể nhận ra rõ ràng chiếc áo đồng phục màu nâu vàng của Lucy Kerr.

Cầm khẩu súng săn trị giá hai ngàn đô la, gã di chuyển đến gần hơn một chút. Bắn ở vị trí này không được thuận lợi lắm – mục tiêu không lộ nhiều. Chỉ một phần ngực, hiện ra qua vòm cây. Với súng trường thì khó có thể bắn trúng. Với súng săn thì cũng có thể. Gã điều chỉnh van ở đầu họng súng để làm tăng thị trường văng tóe của các viên đạn nhỏ và gã có nhiều cơ hội bắn trúng hơn.

Tomel đứng nhanh dậy, hạ đầu ruồi xuống đúng vạt trước áo Lucy và siết cò.

Khẩu súng giật mạnh. Rồi gã nheo mắt nhìn xem mình có bắn trúng không.

Ôi, lạy Chúa… Không phải một lần nữa chứ! Chiếc áo đang lơ lửng bay trên không – do sức đẩy của các viên đạn. Cô ta đã treo nó lên cây để nhử gã xuất đầu lộ diện.

“Đứng nguyên đấy, Harris.” Giọng Lucy cất lên đằng sau gã. “Tất cả đã kết thúc rồi.”

“Tốt đấy”, Tomel nói. “Cô bịp tôi.” Gã quay lại đối diện Lucy, cầm khẩu Browning ngang bụng, được cỏ che kín, khẩu súng chĩa về phía cô. Cô mặc chiếc áo phông trắng.

“Hãy thả súng xuống”, Lucy ra lệnh.

“Tôi đã thả rồi”, Tomel nói.

Gã không động đậy.

“Cho tôi trông thấy hai tay anh. Giơ tay lên. Nào, Harris. Lời cảnh cáo cuối cùng.”

“Nghe này, Lucy…”

Đám cỏ cao bốn feet. Gã sẽ thụp xuống, bắn vào đầu gối cô rồi kết liễu đời cô ta bằng một băng đạn xả ở tầm gần. Tuy nhiên, như thế cũng đầy rủi ro. Cô ta vẫn có thể kịp nã một hay hai phát.

Rồi Tomel để ý thấy điều này: ánh mắt của Lucy. Ánh mắt thiếu chắc chắn. Và gã xem chừng cô giơ khẩu súng với vẻ quá đe dọa.

Cô ta đang bịp mình.

“Cô hết-đạn rồi”, Tomel mỉm cười nói.

Một chút im lặng và nét mặt Lucy khẳng định điều ấy. Tomel nâng khẩu súng săn lên bằng cả hai tay và nhằm vào cô. Cô chằm chằm nhìn lại với vẻ tuyệt vọng.

“Nhưng tôi thì không.” Một giọng nói cất lên gần đó. Nữ cảnh sát tóc đỏ! Tomel nhìn sang cô, và bản năng gã mách bảo gã rằng: Cô ta là đàn bà. Cô ta sẽ do dự. Mình có thể hạ cô ta trước. Gã vung khẩu súng về phía cô.

Khẩu súng trong tay Sachs giật lên và cảm giác cuối cùng của Tomel là bên đầu có cái gì đập vào ngưa ngứa.

* * *

Lucy Kerr trông thấy Mary Beth loạng choạng bước ra hàng hiên, hét to thông báo rằng Culbeau đã chết, còn Rhyme và Garrett thì không sao.

Amelia Sachs gật đầu, rồi bước về phía xác Sean O’Sarian. Lucy chuyển sự chú ý của mình sang xác Harris Tomel. Cô cúi xuống, bàn tay run rẩy nắm lấy khẩu súng săn Browning. Cô tự nhủ rằng mặc dù đáng lẽ cô phải tràn ngập nỗi khiếp sợ khi tò mò xem xét khẩu súng đẹp đẽ này từ bàn tay một kẻ đã chết thực tế thì cô lại hoàn toàn tập trung suy nghĩ về chính khẩu súng. Cô băn khoăn không biết liệu nó có còn đạn không.

Lucy trả lời câu hỏi ấy bằng cách siết cò – mất một viên đạn tuy nhiên biết chắc chắn một viên đạn khác đã được đưa lên nòng.

Cách đấy chừng năm mươi feet, Sachs đang cúi xuống lục soát xác O’Sarian, khẩu súng vẫn chĩa vào cái xác. Lucy băn khoăn tự hỏi tại sao người nữ đồng nghiệp lại phải cẩn thận thế, rồi, với sự chế giễu, đi đến kết luận đó ắt là một bước đúng chuẩn.

Cô tìm thấy chiếc áo đồng phục và lại mặc vào. Nó đã bị các viên đạn nhỏ của súng săn xé rách, nhưng cô cảm thấy ngượng ngập vì cơ thể mình khi chỉ mặc mỗi chiếc áo phông bó sát. Lucy đứng bên cạnh cái cây, thở nặng nhọc trong bầu không khí nóng nực, chờ Sachs quay lại.

Nỗi tức giận thuần túy – trước những sự phản bội xảy ra trong cuộc đời cô. Từ cơ thể cô, từ chồng cô, từ Chúa.

Và bây giờ là từ Amelia Sachs.

Lucy liếc nhìn ra phía sau, nơi Harris Tomel nằm. Ánh mắt có thể chiếu thẳng từ cho lúc nãy gã đứng đến lưng Amelia. Tình huống nghe cũng hợp lý: Tomel đã nấp dưới cỏ. Gã đứng lên, bắn vào lưng Sachs bằng khẩu súng săn. Rồi Lucy chộp lấy súng của Sachs và giết chết Tomel. Sẽ không ai biết được sự sai khác – trừ bản thân Lucy và có lẽ, linh hồn Jesse Corn.

Lucy cẩm khẩu súng săn lên, cảm thấy nó nhẹ tênh tựa một bông phi yến trong bàn tay cô. Áp cái nòng súng trơn nhẵn, thơm thơm vào má, nhớ lại lúc cô áp mặt vào thanh sắt mạ crôm chắn xung quanh chiếc giường bệnh viện sau ca phẫu thuật cắt bỏ vú. Cô hạ cái nòng súng trơn nhẵn xuống, chĩa vào chiếc áo phông màu đen của người nữ đồng nghiệp, nhằm đúng xương sống lưng cô ta. Cô ta sẽ chết không đau đớn gì. Và nhanh chóng.

Nhanh chóng y như Jesse Corn.

Việc này chỉ đơn giản là đối một cuộc đời tội lỗi lấy một cuộc đời trong trắng vô tội.

Lạy Chúa lòng lành, hãy để con bắn một phát thật trúng đứa phản bội.

Lucy nhìn xung quanh. Chẳng có ai chứng kiến cả.

Ngón tay Lucy móc vào cò súng, siết lại.

Nheo mắt ngắm, giữ cho cái chấm đồng của đầu ruồi không rung rinh nhờ đôi cánh tay đã khỏe mạnh lên sau nhiều năm làm vườn, nhiều năm chăm sóc một ngôi nhà – và một cuộc đời – mà không dựa dẫm vào ai. Nhằm chính xác vào giữa lưng Amelia Sachs.

Làn gió nóng nực thổi vi vu qua đám cỏ mọc xung quanh cô. Cô nghĩ về Buddy, về cuộc phẫu thuật, về ngôi nhà và những mảnh vườn của mình.

Lucy hạ khẩu súng xuống.

Cô siết cò cho tới lúc hết đạn, rồi báng súng áp bên sườn, họng súng chĩa lên trời, cô lững thững quay lại cho chiếc ô tô đỗ phía trước ngôi nhà gỗ. Cô đặt khẩu súng xuống đất và tìm thấy điện thoại di động, liền gọi cho cảnh sát bang.

Chiếc trực thăng cấp cứu tới đầu tiên, các nhân viên y tế vội vã băng bó cho Thom và đưa anh ta tới trung tâm y khoa. Một người ở lại chăm sóc Lincoln Rhyme, huyết áp của anh đang gần mức nguy kịch.

Khi mấy phút sau cảnh sát tới trên chiếc trực thăng thứ hai, họ bắt giữ Amelia Sachs trước, trói quặt chân tay cô ra đằng sau, để nằm trên nền đất nóng bỏng bên ngoài ngôi nhà, rồi họ vào bên bắt giữ Garrett Hanlon và đọc cho gã nghe các quyền của gã.

CHƯƠNG BA MƯƠI CHÍN

Thom sẽ sống.

Bác sĩ Phòng Cấp cứu của Trung tâm Y khoa Đại học Tổng hợp Bắc Carolina ở Avery đã nói vắn tắt: “Viên đạn ấy à? Nó vào rồi lại đi ra. Không chạm đến các bộ phận quan trọng. Tuy nhiên anh ta sẽ phải nghỉ làm một hoặc hai tháng.”

Ben Kerr đã tình nguyện nghỉ học và lưu lại Tanner’s Corner vài ngày để hỗ trợ Rhyme. Anh chàng to béo cáu kỉnh: “Ông đâu thực sự xứng đáng được tôi giúp đỡ, Lincoln. Ý tôi là, khỉ gió thật, ông thậm chí chẳng buồn tự mình đứng lên bao giờ”.

Vẫn chưa hoàn toàn thoải mái khi đùa cợt một người què quặt, Ben liếc nhanh sang Rhyme xem liệu kiểu trêu chọc này có quá trớn không. Chính vẻ nhăn nhó khó chịu của nhà hình sự học khẳng định rằng nó vẫn nằm trong giới hạn cho phép. Nhưng Rhyme cũng nói thêm là, tuy anh đánh giá cao lời đề nghị giúp đỡ đó. Săn sóc và cho một người liệt tứ chi ăn là công việc làm cả ngày, đòi hỏi sự khéo léo, tinh tế. Lại hầu như không được cảm ơn – nếu bệnh nhân là Lincoln Rhyme. Và vì thế mà Tiến sĩ Cheryl Weaver đang thu xếp để một điều dưỡng viên chuyên nghiệp ở trung tâm y khoa đến giúp đỡ Rhyme.

“Nhưng cứ ở loanh quanh đây Ben”, anh nói. “Tôi vẫn có thể cần cậu. Hầu hết các phụ tá không ai làm được quá vài ngày.”

Vụ việc rất bất lợi đối với Amelia Sachs. Các bước điều tra đã chứng tỏ rằng viên đạn giết chết Jesse Corn được bắn ra từ súng của cô và tuy Ned Spoto chết rồi. Lucy Kerr đã có lời khai trình bày lại những gì Ned nói với cô về sự kiện ấy. McGuire đã tuyên bố là ông ta sẽ đòi kết tội tử hình” Cả thị trấn từng yêu mến anh chàng Jesse Corn tốt bụng và anh đã thiệt mạng trong lúc cố gắng bắt giữ Thằng Bọ, dấy lên dư luận mạnh mẽ đòi hỏi án tử hình.

Jim Bell phối hợp với cảnh sát bang đã xem xét nguyên nhân tại sao Culbeau cùng đồng bọn lại tấn công Rhyme và các cảnh sát. Một điều tra viên từ Raleigh tìm thấy hàng chục ngàn đô la tiền mặt giấu tại nhà chúng. “Rượu lậu thì không thể nào mang lại nhiều tiền như vậy được”, viên thám tử này nói. Rồi người ta nhớ tới ý kiến của Mary Beth: “Ngôi nhà gỗ hẳn ở gần một khu vực trồng cần sa – ba gã kia có lẽ đang câu kết với hai gã đã tấn công Mary Beth. Garrett hẳn đã tình cờ phát hiện ra hoạt động của chúng.”

Bây giờ, ngày hôm sau cái ngày xảy ra những sự kiện kinh khủng ở ngôi nhà gỗ vốn là xưởng chưng cất rượu lậu, Rhyme ngồi trên chiếc Storm Arrow – động cơ vẫn chạy được mặc dù bị đạn xuyên thủng một lỗ – trong la-bô tạm thời, đợi người phụ tá mới. Anh đang rầu rĩ nghĩ về số phận của Sachs thì một bóng người xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Anh ngẩng nhìn và trông thấy Mary Beth McConnell. Cô bước vào phòng. “Ông Rhyme.”

Anh để ý thấy Mary Beth mới xinh đẹp làm sao, ánh mắt mới tự tin làm sao, và nụ cười chỉ chực nở. Anh hiểu Garrett Hanlon đã bị cô cuốn hút biết bao. “Đầu cô thế nào rồi? Anh hất đầu chỉ chỗ thái dương cô bị băng bó.

“Tôi sẽ có một vết sẹo khá ấn tượng đấy. Tôi nghĩ là tôi sẽ không xước hẳn tóc ra đằng sau nữa. Nhưng không có tổn thương gì nghiêm trọng.”

Giống như tất cả những người khác, Rhyme cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng thực tế Mary Beth chưa bị Garrett cưỡng hiếp. Gã đã nói đúng sự thật về tờ khăn giấy thấm máu: Lúc ở dưới tầng hầm của ngôi nhà gỗ, Garrett khiến cô giật mình và vội vã đứng lên, đập đầu vào một cái xà thấp. Gã hiển nhiên là bị kích thích, quả có vậy, nhưng đây chỉ vì các hoóc môn của tuổi mười sáu, và Garrett chưa hề động chạm đến cô ngoài việc thận trọng bế cô lên gác, lau vết thương và băng bó lại. Gã hết lời xin lỗi vì cô bị đau.

Tác giả: