Cái ghế trống – Jeffery Deaver

“Chà, hãy tưởng tượng rằng ông ấy đang ngồi trên chiếc ghế trống kia, mặc chiếc quần đẹp cùng với chiếc sơ mi có cổ cồn. Và ông ấy đang đọc một cuốn sách. Được không?”.

“Tôi nghĩ là được.”

“Ông ấy đặt cuốn sách xuống…”

“Không, đầu tiên thì ông, nói chung, sẽ đánh dấu đoạn đang đọc. Ông có vô số các cái đánh dấu sách. Ông gần như sưu tầm chúng. Em gái tôi và tôi đã tặng ông một cái vào dịp Giáng sinh trước khi xảy ra tai nạn.”

“Được rồi. Ông ấy đánh dấu đoạn đang đọc và đặt cuốn sách xuống. Ông ấy nhìn cậu. Bây giờ, cậu có cơ hội để nói một điều gì đó với ông ấy. Cậu sẽ nói gì?”.

Garrett nhún vai, lắc đầu. Nhìn xung quanh căn nhà lưu động tối lờ mờ, vẻ căng thẳng.

Nhưng Sachs sẽ không mặc kệ.

Cuộc đấu tay đôi…

Cô nói: “Hãy nghĩ về một điều cụ thể mà cậu muốn nói với ông ấy. Một tai nạn chẳng hạn. Chuyện gì đó khiến cậu buồn bã. Có chuyện gì như thế không?”.

Nhưng bố tôi luôn luôn nhẹ nhàng với tôi. Cho tới khi…

Gã trai nắm chặt hai bàn tay vào nhau, tay nọ xát vào tay kia, móng tay búng tanh tách.

“Hãy nói với ông ấy đi, Garrett.”

“Được rồi. Tôi nghĩ là có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ờ, buổi tối đó… buổi tối bố mẹ và đứa em gái tôi qua đời.”

Sachs thoáng rùng mình. Cô biết rằng với chuyện này họ có lẽ sẽ trải qua những khoảnh khắc đầy khó khăn. Trong giây lát, cô nghĩ tới việc rút lui. Nhưng rút lui vốn không phải bản chất của Amelia Sachs và bây giờ cô cũng không muốn hành động như vậy. “Buổi tối ấy làm sao? Cậu muốn nói với bố cậu về việc gì đó đã xảy ra à?”

Garrett gật đầu. “Đấy, bố mẹ và đứa em gái tôi chuẩn bị lái xe đi ăn tối. Đó là một ngày thứ Tư. Thứ Tư hàng tuần chúng tôi lại tới quán Bennigan. Tôi thích món gà tẩm bột rán. Tôi luôn luôn gọi món gà tẩm bột rán kèm khoai tây chiên và một lon Coke. Còn Kaye, em gái tôi thì gọi hành thái khoanh tẩm bột rán, rồi anh em tôi chia nhau chỗ hành và khoai tây. Đôi khi, chúng tôi bóp chai xốt cà chua ra vẽ lên một cái đĩa đã hết thức ăn.”

Bỗng mặt Garrett tái nhợt và phiền muộn. Biết bao nhiêu đau khổ hiển hiện trong ánh mắt gã, Sachs nghĩ. Cô đấu tranh dằn những tình cảm riêng xuống. “Cậu nhớ gì về buổi tối ấy?”.

“Lúc đó là ở bên ngoài trời. Trên lối vào nhà. Họ đã ở trong xe, bố, mẹ và em gái. Họ chuẩn bị đi ăn. Và”, Garrett nuốt nước bọt, “vấn đề là họ chuẩn bị đi mà không có tôi”.

“Thế ư?”

Gã gật đầu. “Tôi về nhà muộn. Trước đó, tôi vào rừng ở Bến tàu kênh Nước đen. Tôi hầu như quên khuấy mất thời gian. Tôi đã phải chạy, nói chung, mất nửa dặm, hoặc đại loại vậy. Nhưng bố tôi không cho tôi lên. Ông hẳn rất tức giận vì tôi về nhà muộn. Tôi muốn lên xe biết bao. Trời rất lạnh. Tôi nhớ là tất cả chúng tôi đều run cầm cập. Tôi nhớ là có sương giá bám trên các cửa sổ xe. Nhưng ba người dứt khoát không cho tôi lên”.

“Biết đâu bố cậu không trông thấy cậu. Vì cửa sổ xe bị sương giá bám.”

“Không, ông trông thấy tôi mà. Tôi ở ngay phía ông ngồi. Tôi đập ầm ầm vào kính cửa sổ và ông trông thấy tôi nhưng không mở cửa. Ông chỉ cau màu và quát tôi mãi. Trong khi tôi cứ bám riết lấy ý nghĩ: Bố điên tiết với mình, còn mình thì lạnh và mình sẽ chẳng được ăn món gà tẩm bột rán kèm khoai tây chiên. Mình sẽ chẳng được ăn tối cùng gia đình”. Nước mắt chảy dài trên má Garrett.

Sachs muốn quàng tay ôm lấy vai gã trai, tuy nhiên cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ. “Tiếp tục nào”. Cô hất đầu chỉ chiếc ghế. “Hãy trò chuyện với bố cậu. Cậu muốn nói gì với ông ấy?”

Garrett nhìn Sachs, nhưng cô chỉ chiếc ghế. Cuối cùng, Garrett cũng quay về phía nó. “Trời lạnh lắm”, gã hổn hển. “Trời lạnh và tôi muốn lên xe. Tại sao bố tôi chẳng cho tôi lên xe chứ?”.

“Không, hãy nói với ông ấy. Hãy tưởng tượng rằng ông ấy đang ở kia.”

Sachs nghĩ: Đây chính là cái cách Rhyme vốn vẫn thúc ép cô tưởng tượng rằng mình là đối tượng tại hiện trường vụ án. Thực hiện điều ấy thật khổ sở vô cùng và bây giờ cô cảm nhận được hết sức rõ ràng nỗi hãi sợ của gã trai. Tuy nhiên, cô không ngừng lại. “Hãy nói với ông ấy – hãy nói với bố cậu”.

Garrett lo lắng nhìn chiếc ghế dựa cũ kỹ. Gã vươn người ra phía trước. “Con…”

Sachs thì thầm: “Nói đi, Garrett. Không sao đâu. Tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu đâu. Hãy nói với ông ấy đi nào.”

“Con chỉ muốn đến quán Bennigan cùng bố mẹ và Kaye!” Garrett nức nở nói “Có thế thôi. Nói chung, chỉ để ăn tối, cả nhà mình. Con chỉ muốn đi cùng bố mẹ và Kaye. Tại sao bố không cho con lên xe? Bố trông thấy con chạy tới và bố khóa cửa xe lại. Con có về muộn đến thế đâu!” Rồi Garrett trở nên giận dữ. “Bố khóa con bên ngoài! Bố điên tiết với con và như thế là không công bằng. Việc con đã làm, về nhà muộn… nó không tồi tệ tới mức ấy. Con hẳn đã làm việc gì đó khác khiến bố điên tiết. Việc gì? Tại sao bố không muốn con đi cùng? Hãy nói xem con đã làm việc gì?”. Gã nghẹn giọng. “Hãy trở lại và nói cho con biết đi. Hãy trở lại! Con muốn biết! Con đã làm gì? Hãy nói cho con biết, nói cho con biết, nói cho con biết!”

Nức nở, Garrett nhảy lên đá mạnh vào chiếc ghế trống. Nó văng ngang qua căn phòng và đổ nghiêng. Gã túm lấy chiếc ghế, vừa thét lên trong cơn cuồng nộ vừa quật nó xuống sàn. Sachs lùi lại, chớp mắt bàng hoàng trước nỗi tức tối mà cô vừa giải phóng ra. Gã quật chiếc ghế cả chục lần cho tới lúc nó vỡ tan tành thành từng mảnh. Rốt cuộc, Garrett đổ sụp xuống sàn, vòng hai tay ôm lấy mình. Sachs đứng lên và ôm lấy gã trong khi gã vừa nức nở vừa lắc đầu.

Năm phút sau, gã thôi khóc, đứng lên, lấy ống tay áo lau mặt.

“Garrett”, Sachs thì thầm.

Nhưng gã lắc đầu. “Tôi ra ngoài đây”, gã nói, rồi đứng lên đẩy cánh cửa.

Sachs ngồi một lát, băn khoăn không biết phải làm gì. Cô hoàn toàn kiệt sức, tuy nhiên cô không nằm xuống tấm nệm mà Garrett để cho cô, không cố gắng ngủ. Cô thổi tắt ngọn đèn lồng và kéo mấy mảnh vải khỏi cửa sổ, rồi buông mình vào chiếc ghế bành mốc meo. Cô vươn người về phía trước, ngửi mùi hăng hăng của cây sả, và quan sát cái bóng ngồi lom khom của gã trai bên ngoài trời, bên một gốc sồi, chăm chú nhìn những bầy đom đóm bay lập lòe khắp khu rừng vây xung quanh gã.

CHƯƠNG BA MƯƠI HAI

Linconln Rhyme lẩm bẩm: “Tôi không tin”.

Anh vừa nói chuyện với Lucy Kerr đang đầy giận dữ và biết rằng Sachs đã bắn mấy phát vào một cảnh sát dưới gầm cầu Hobeth.

“Tôi không tin”, Rhyme thì thầm nhắc lại với Thom.

Anh chàng phụ tá là bậc thầy trong việc đương đầu với những cơ thể không còn lành lặn và những tâm hồn không còn lành lặn xuất phát từ những cơ thể bệnh tật. Nhưng đây là một vấn đề khác, khó khăn hơn, và anh ta chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc đưa ra ý kiến: “Đây là một sự nhầm lẫn. Đây ắt phải là một sự nhầm lẫn. Amelia không bao giờ hành động như thế”.

“Cô ấy không bao giờ“, Rhyme lẩm bẩm. Lần này, sự phủ nhận được đưa ra với Ben. “Không đời nào. Ngay cả là để dọa họ.” Anh tự nhủ rằng Sachs không bao giờ đi bắn vào một đồng nghiệp, ngay cả chỉ để dọa họ. Tuy nhiên, anh cũng nghĩ tới những gì mà người ta khi tuyệt vọng có thể làm. Những sự liều lĩnh điên rồ mà người ta sẵn sàng chấp nhận. (Ôi, Sachs, tại sao em lại hấp tấp và bướng bỉnh đến thế? Tại sao em lại phải giống anh đến thế?)

Bell đang ở trong văn phòng phía bên kia hành lang. Anh có thể nghe thấy những lời âu yếm anh ta nói vào điện thoại. Anh đồ là vợ và gia đình viên cảnh sát trưởng vốn không quen với chuyện anh ta về muộn buổi tối, việc thực thi pháp luật tại một thị trấn như Tanner’s Corner có lẽ chẳng đòi hỏi nhiều thời gian như vụ Garrett Hanlon này.

Ben Kerr ngồi bên cạnh một chiếc kính hiển vi, hai cánh tay hộ pháp khoanh trước ngực. Anh ta nhìn chằm chằm tấm bản đồ. Khác với viên cảnh sát trưởng, anh ta chẳng hề gọi điện về nhà, và Rhyme băn khoăn tự hỏi liệu anh ta có vợ hay bạn gái không, hay phải chăng toàn bộ cuộc đời của anh chàng bẽn lẽn này chỉ dành cho khoa học và các bí ẩn dưới đáy đại dương.

Viên cảnh sát trưởng cúp máy. Anh ta quay vào la-bô. “Anh có thêm ý kiến gì không, Lincoln?”

Rhyme hất đầu chỉ bảng chứng cứ.

TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG GIÁN TIẾP – CỐI XAY
Sơn nâu dây trên quần
Cây gọng vó
Đất sét
Rêu nước
Nước trái cây
Sợi giấy
Viên chua làm mồi câu
Đường
Camphene
Chất cồn
Dầu hỏa
Men nở

Rhyme lặp lại những gì họ đã biết về ngôi nhà nơi đang giam giữ Mary Beth. “Có một cái vũng Carolina trên đường đến chỗ đó hoặc gần chỗ đó. Phân nửa các đoạn đánh dấu ở mấy cuốn sách về côn trùng của hắn liên quan tới sự ngụy trang và màu sơn nâu dây trên quần hắn là màu vỏ cây, bởi vậy chỗ đó có lẽ là trong rừng hoặc bên cạnh rừng. Những cái đèn đốt bằng camphene xuất hiện từ thế kỉ XIX, nên chỗ đó phải được xây dựng lâu rồi, có lẽ là vào thời Victoria. Nhưng những dấu vết khác không hữu ích mấy. Men nở là từ cối xay. Sợi giấy thì từ bất cứ chỗ nào cũng được. Còn nước trái cây và đường? Từ đồ ăn và đồ uống Garrett sử dụng. Tôi hoàn toàn chẳng thể nào…”

Điện thoại reo.

Ngón đeo nhẫn bên trái của Rhyme động trên bộ phận điều khiển điện tử và anh nhận cuộc gọi.

“A lô”, anh nói vào loa ngoài.

“Lincoln à”.

Anh nhận ra cái giọng nhẹ nhàng, mệt mỏi của Mel Cooper.

“Anh có thông tin gì, Mel? Tôi cần chút tin tức tốt lành.”

“Tôi hy vọng là tin tức tốt. Chiếc chìa khóa các anh tìm thấy ấy. Chúng tôi đã tra cứu các tài liệu gốc và cơ sở dữ liệu suốt đêm. Cuối cùng cũng lần ra được xuất xứ của nó.”

Tác giả: