Cái ghế trống – Jeffery Deaver

“Các người đã cố giết tôi! Các người đã lừa tôi!”

Sachs tự hỏi liệu Garrett có đâm cho cô một nhát không – trong cơn giận dữ hay hoảng sợ. “Không. Chúng tôi không liên quan gì đến việc này. Nhìn đây, tôi đang đứng trước cậu. Tôi đang bảo vệ cậu. Anh ta sẽ không bắn nữa đâu.”

Garrett thận trọng săm soi mặt Sachs bằng cặp mắt giật giật.

Cô tự hỏi liệu Mason có đang đợi cô dịch sang bên chỉ vừa vặn đủ để anh ta đặt kính ngắm vào Garrett không. Anh ta hiển nhiên là một tay súng tồi và cô tưởng tượng thấy viên đạn làm xương sống cô vỡ toác.

A, Rhyme ơi, Sachs nghĩ, anh đến đây phẫu thuật để cố gắng được giống như em hơn, nhưng có thể chính ngày hôm nay em sẽ trở nên giống như anh hơn ấy chứ…

Jesse Corn đang guồng chân chạy bạt qua các bụi rậm lên đỉnh đồi, khoát khoát hai cánh tay và gọi: “Mason, ngừng bắn đi! Ngừng bắn!”

Garrett tiếp tục thận trọng nhìn Sachs. Rồi gã quẳng con dao sang bên và bắt đầu mê mải búng móng tay tanh tách.

Trong lúc Lucy chạy tới còng tay Garrett, Sachs quay về phía quả đồi nơi Mason đã kê súng bắn. Cô trông thấy anh ta đang đứng, nói chuyện điện thoại. Anh ta nhìn thẳng xuống cô, có vẻ vậy, rồi nhét điện thoại vào túi quần, bắt đầu đi xuống đồi.

* * *

“Anh đã nghĩ cái quái quỷ gì thế hả?”, Sachs nổi xung lên hỏi Mason. Cô đi thẳng tới trước anh ta. Họ đứng cách nhau không đầy nửa bước và cô cao hơn anh ta chừng một inch.

“Để bảo vệ mông cô đấy, thưa cô”, Mason đáp một cách ác nghiệt. “Cô không tình cờ trông thấy hắn có vũ khí à?”

“Mason”, Jesse Corn nỗ lực xoa dịu tình hình. “Cô ấy đã cố gắng làm cho hắn bình tĩnh mà. Cô ấy đã bảo được hắn vứt vũ khí đi.”

Nhưng Amelia Sachs không cần bất cứ ai phải tỏ ra che chở. Cô nói: “Tôi thực hiện công việc bắt giữ tội phạm nhiều năm nay rồi. Hắn chẳng định tấn công tôi. Mối đe dọa duy nhất là từ anh. Anh đã có thể bắn trúng một trong hai người chúng tôi.”

“Ồ, vớ vẩn.” Mason vươn đến sát Sachs và cô ngửi được mùi xạ hương của nước thơm sau khi cạo râu anh ta xức cứ như tưới đẫm lên mình.

Cô tránh khỏi đám mây mùi, nói: “Và nếu anh giết Garrett, Mary Beth có lẽ sẽ chết đói hoặc chết ngạt.”

“Cô ta chết rồi”, Mason quát. “Cô gái ấy đang nằm trong một cái mồ ở đâu đó và chúng ta sẽ chả bao giờ tìm thấy xác cô ta được đâu.”

“Lincoln đã có báo cáo xét nghiệm máu của cô ấy”, Sachs đáp trả. “Cho đến đêm hôm qua cô ấy vẫn còn sống.”

Thông tin này khiến Mason im lặng một lát. Rồi anh ta lầm bầm: “Đêm hôm qua đâu phải là bây giờ.”

“Thôi nào, Mason”, Jesse nói. “Vấn đề đã được giải quyết.”

Nhưng Mason chưa trấn tĩnh lại. Anh ta vung hai cánh tay lên vỗ đùi đen đét. Anh ta nhìn thẳng vào Sachs: “Tôi cóc biết chúng tôi cần cô xuống đây làm cái mẹ gì.”

“Mason”, Lucy Kerr xen vào. “Chấm dứt được rồi đấy. Không nhờ có ông Rhyme và Amelia ở đây thì chúng ta đã không tìm thấy Lydia. Chúng ta phải cảm ơn họ. Cho qua việc này đi.”

Cô ta mới là kẻ không cho qua.”

“Khi người nào đấy nhắm súng vào tôi người ấy nên có lý do thật xác đáng”, Sachs nói giọng đều đều. “Và hoàn toàn không có lý do gì để anh bắn gã trai đó vì anh không thể tự mình xét xử hắn được.”

“Tôi làm công việc của tôi như thế nào không mượn cô bàn luận. Tôi…”

“Được rồi, chúng ta chấm dứt việc này ở đây”, Lucy nói. “Và hãy quay lại văn phòng. Chúng ta vẫn sẽ giải quyết vụ án theo giả định rằng Mary Beth chưa chết và chúng ta phải tìm ra cô ấy.”

“Này”, Jesse Corn gọi. “Có cái cánh quạt tới.”

Một chiếc trực thăng từ trung tâm y khoa đỗ xuống khoảng đất trống gần cối xay, các nhân viên y tế cáng Lydia ra, cô bị say nắng nhẹ, còn mắt cá chân thì trật khớp nghiêm trọng. Thoạt đầu, cô gái ở trong tình trạng cuồng loạn – Garrett đã cầm con dao bước tới chỗ cô và mặc dù hóa ra gã sử dụng nó chỉ để cắt băng dính nhựa dán miệng cô lại, cô vẫn run như cầy sấy. Cô cố gắng trấn tĩnh đủ để nói với mọi người rằng Mary Beth không ở gần cối xay – Garrett đã giấu cô gái đâu đó gần biển, khu Bờ Ngoài. Cô không biết chính xác địa điểm. Lucy và Mason cố gắng bắt Garrett nói – nhưng gã cứ câm lặng, hai bàn tay bị còng đằng sau lưng, đăm đăm nhìn xuống đất vẻ ủ rũ.

Lucy bảo Mason: “Anh, Nathan và Jesse đi bộ đưa Garrett sang đường Easedale. Tôi sẽ đề nghị Jim cho một chiếc xe đến đấy. Chỗ lạch Possum phân nhánh. Amelia muốn khám xét cối xay. Tôi sẽ hỗ trợ cô ấy. Chừng nửa tiếng nữa cũng cho một chiếc xe đến Easedale đón chúng tôi.”

Nếu Mason muốn đọ mắt thì Sachs rất vui lòng. Nhưng anh ta đã chuyển sự chú ý sang Garrett, nhìn gã trai đang sợ sệt từ đầu tới chân như viên lính gác quan sát một kẻ tử tù. Mason hất đầu bảo Nathan: “Đi thôi. Còng khóa chặt chẽ rồi chứ, Jesse?”

“Chặt chẽ rồi, tất nhiên”, Jesse nói.

Sachs mừng vì có Jesse đi cùng để Mason phải xử sự cho đúng mực. Cô từng nghe những câu chuyện về tù nhân “trốn chạy” bị cảnh sát áp giải đánh. Đôi khi, rốt cuộc là họ thiệt mạng.

Mason thô bạo tóm cánh tay Garrett, kéo gã đi. Gã trai hướng ánh mắt tuyệt vọng sang Sachs. Rồi Mason dẫn gã đi xuôi theo lối mòn.

Sachs bảo Jesse Corn: “Hãy để mắt tới Mason. Các anh có lẽ sẽ cần đến sự hợp tác của Garrett để tìm ra Mary Beth. Và nếu hắn quá sợ hãi hay tức giận, đừng mong hắn khai điều gì.”

“Tôi xin đảm bảo việc này, Amelia.” Một cái nhìn dành cho cô. “Thật là dũng cảm, việc chị đã làm ấy. Bước tới trước hắn. Phải tôi thì tôi không dám đâu.”

“Chà”, Sachs đáp, chẳng có tâm trạng tiếp nhận thêm bất cứ sự hâm mộ nào. “Đôi khi, người ta cứ hành động mà không suy nghĩ gì.”

Jesse hồ hởi gật đầu y như thể muốn cộng cả cái gật đầu ấy vào lời nói. “Ồ, này, tôi đã định hỏi – chị có biệt hiệu không?”

“Không hẳn.”

“Tốt. Tôi thích chỉ là “Amelia” thôi.”

Trong một khoảnh khắc tức cười, cô nghĩ Jesse đã định hôn cô để chúc mừng cuộc bắt giữ. Rồi anh ta xuất phát, đuổi theo Mason, Nathan và Garrett.

Người anh em, Amelia Sachs đang trong tâm trạng bực bội vừa nhìn Jesse quay lại vui vẻ vẫy tay với cô vừa nghĩ thầm, các cảnh sát ở đây, một thì muốn bắn chết tôi, một thì rắp ranh đặt chỗ tại nhà thờ và khách sạn.

* * *

Sachs thận trọng đi theo đường bàn cờ bên trong cối xay – tập trung vào căn phòng Garrett đã giữ Lydia. Đi tới đi lui, từng bước một.

Cô biết ở đây sẽ có vài manh mối về nơi Mary Beth McConnell đang bị giam giữ. Nhưng đôi khi mối liên hệ giữa đối tượng và địa điểm mong manh tới nỗi ở mức độ mắt thường không trông thấy được và Sachs rà soát khắp căn phòng, chẳng phát hiện ra chứng cứ gì hữu ích cả – chỉ có đất, những mẩu kim loại, những mẩu gỗ cháy – dấu vết của các bức tường bị sập xuống trong vụ hỏa hoạn, thức ăn, nước, các giấy gói kẹo bánh và băng dính nhựa mà Garrett mang đến (tất cả đều không có nhãn cửa hiệu). Cô phát hiện ra tấm bản đồ Ed Schaeffer tội nghiệp đã xem. Nó chỉ đường Garrett đi tới cối xay nhưng sau đó thì không có cái đích nào được đánh dấu.

Tuy nhiên Sachs vẫn rà soát lại lần thứ hai. Rồi một lần nữa. Phần vì nhớ lời dạy của Rhyme, phần vì đây cũng chính là bản tính của cô. (Và phần vì, cô tự hỏi, một chiến thuật trì hoãn chăng? Làm cho cuộc hẹn của Rhyme với Tiến sĩ Weaver càng chậm càng tốt?)

Giọng Lucy gọi to: “Tôi tìm thấy cái này.”

Sachs đã đề nghị người nữ đồng nghiệp lục soát buồng nghiền bột. Theo như Lydia kể, thì đó là nơi cô cố gắng trốn chạy khỏi Garrett, và Sachs lập luận rằng nếu đã có vật lộn thì có thể đã có vật gì đó rơi ra từ túi quần túi áo của Garrett. Cô đã cho Lucy một bài giảng cấp tốc về phương pháp đi theo đường bàn cờ những thứ phải tìm kiếm, cách thu nhặt vật chứng.

“Xem đây”, Lucy nồng nhiệt nói, bê cái hộp các tông tới chỗ Sachs. “Phát hiện ra những thứ này giấu đằng sau thớt cối.”

Bên trong cái hộp là một đôi giày cũ, một áo khoác ngắn không thấm nước, một la bàn và một bản đồ bờ biển Bắc Carolina. Sachs cũng để ý thấy vết cát trắng bên trong đôi giày và ở nếp gấp tấm bản đồ.

Lucy định mở tấm bản đồ ra.

“Đừng”, Sachs nói. “Có thể sẽ có dấu vết gì đó bên trong. Để đến khi chúng ta quay lại chỗ Lincoln đã.”

“Nhưng biết đâu hắn đã đánh dấu nơi giam giữ cô gái.”

“Có thể. Dù sao thì chỗ đánh dấu vẫn còn đó khi chúng ta quay lại la-bô. Bây giờ mà chúng ta bị mất dấu vết, chúng ta sẽ bị mất vĩnh viễn luôn.” Rồi Sachs nói: “Chị tiếp tục lục soát bên trong nhé. Tôi muốn kiểm tra cái lối mòn mà hắn đang đi thì bị chúng ta chặn lại. Nó dẫn về phía con suối. Có thể hắn giấu thuyền đằng ấy. Có thể sẽ có một tấm bản đồ nữa hoặc vật nào đấy khác chăng.”

Sachs rời khỏi cối xay và vội vã bước về phía con suối. Khi đi ngang qua quả đồi nơi Mason đã bắn xuống, cô rẽ ngoặt và phát hiện ra hai gã đàn ông đang nhìn cô chằm chằm. Hai gã cầm hai khẩu súng trường.

Ôi, không. Không phải là họ chứ.

“Chà”, Rich Culbeau nói, gạt một con ruồi đậu trên cái trán sạm nắng. Gã hất đầu và đuôi tóc tết dày bóng loáng đung đưa như đuôi ngựa.

“Cảm ơn rất nhiều, thưa cô”, gã kia cất giọng thoáng vẻ châm chọc.

Sachs nhớ ra tên gã: Harris Tomel – cái gã trông giống một doanh nhân miền Nam cũng như Culbeau trông giống một tay tổ lái.

“Không có phần thưởng cho chúng tôi”, Tomel tiếp tục. “Mất một ngày trời dãi nắng.”

Culbeau nói: “Thằng nhãi nói với cô Mary Beth ở đâu chưa?”

“Việc ấy các anh phải hỏi Cảnh sát trưởng Bell”, Sachs trả lời.

“Chúng tôi cứ tưởng hắn đã nói.”

Rồi Sachs băn khoăn tự hỏi: Làm sao hai gã này phát hiện ra cái cối xay? Có thể hai gã đã bám theo đội tìm kiếm, nhưng cũng có thể hai gã đã có thông tin – có thể từ Mason Germain, với hy vọng có được sự ủng hộ nhỏ nhoi cho chiến dịch bắn tỉa vô kỷ luật.

Tác giả: