Cái ghế trống – Jeffery Deaver

“Còn Lydia”, Sachs kiên trì hỏi, nắm lấy vai gã trai thậm chí chặt hơn. “Tại sao cậu bắt cóc cô ấy?”

“Tôi đã nói với tất cả mọi người lý do tại sao… Vì cô ta cũng đang gặp nguy hiểm. Bến tàu kênh Nước đen… đó là một chốn nguy hiểm. Người ta chết ở đó. Người ta biến mất ở đó. Tôi chỉ bảo vệ cô ta thôi.”

Tất nhiên đó là một chốn nguy hiểm. Nhưng nó nguy hiểm vì mi chăng?

Tới đây, Sachs nói: “Cô ấy bảo cậu đang định cưỡng hiếp cô ấy.”

“Không, không, không… Cô ta nhảy xuống nước, đồng phục bị ướt và rách. Tôi trông thấy cô ta, cô biết đấy, từ trên cao, ngực cô ta. Và tôi bị… kích thích. Nhưng tất cả chỉ có thế.”

“Còn Mary Beth. Cậu đã gây thương tích cho cô ấy, đã cưỡng đoạt cô ấy à?”

“Không, không, không! Tôi nói với cô rồi. Cô ấy bị đập đầu và tôi lau máu bằng cái tờ khăn giấy đó. Tôi không bao giờ làm thế, không làm thế với Mary Beth.”

Sachs đăm đăm nhìn Garrett một lúc lâu hon.

Bến tàu kênh Nước đen… đó là một chốn nguy hiểm.

Cuối cùng, cô hỏi: “Nếu tôi đưa cậu ra khỏi đây cậu sẽ đưa tôi tới chỗ Mary Beth nhé?”

Garrett chau mày. “Tôi làm thế, rồi cô sẽ đưa cô ấy quay lại Tanner’s Corner. Và cô ấy có thể bị hãm hại.”

“Đó là cách duy nhất, Garrett. Tôi sẽ đưa cậu ra nếu cậu đưa tôi tới chỗ cô ấy. Chúng tôi có thể đảm bảo cho cô ấy được an toàn, Lincoln Rhyme và tôi.”

“Ông ta và cô có thể làm được điều ấy?”

“Phải. Nhưng nếu cậu không bằng lòng cậu sẽ ở tù lâu đấy. Và nếu Mary Beth vì cậu mà chết, cậu sẽ mắc tội giết người, cũng y như cậu đã bắn cô ấy vậy. Và cậu sẽ không bao giờ ra khỏi nhà tù được đâu.”

Garrett nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Dường như ánh mắt gã đuổi theo một con côn trùng đang bay. Sachs không thể trông thấy nó. “Được rồi.”

“Cô ấy ở cách đây bao xa?”

“Đi bộ sẽ mất tám đến mười tiếng. Cũng tùy.”

“Tùy cái gì?”

“Tùy xem có bao nhiêu người đuổi theo chúng ta và tùy xem chúng ta bỏ trốn thận trọng tới mức nào.”

Garrett nói nhanh, giọng chắc chắn của gã khiến Sachs lo lắng – như thể gã đã dự đoán là sẽ có người cứu gã ra hoặc đã tính toán trước rằng gã sẽ bỏ trốn và đã cân nhắc việc tránh bị truy đuổi.

“Đợi đấy”, cô bảo gã và bước trở ra văn phòng. Cô mở két sắt, lấy khẩu súng và con dao và đi ngược lại tất cả những gì đã được đào tạo, đi ngược lại tất cả những hiểu biết thực tiễn, chĩa khẩu Smith & Wesson vào Nathan Groomer.

“Tôi xin lỗi phải làm việc này”, Sachs thì thào. “Tôi cần chìa khóa mở phòng giam hắn và tôi cần anh quay lại, cho hai tay ra đằng sau lưng.”

Mắt trợn tròn, Nathan lưỡng lự, có lẽ cân nhắc xem có nên tìm đến khẩu súng đeo bên hông không. Hay – bây giờ thì Sachs đã nhận ra – có lẽ thậm chí chẳng nghĩ ngợi gì hết. Vì bản năng hoặc phản xạ hoặc chỉ là cơn giận dữ thuần túy hẳn đã khiến anh ta rút vũ khí ra khỏi bao.

“Như thế này còn hơn cả ngu ngốc đấy, thưa cô”, Nathan nói.

“Chìa khóa.”

Anh ta mở ngăn kéo và quăng nó lên bàn. Anh ta cho tay ra đằng sau lưng. Sachs còng tay anh ta bằng chính bộ còng của anh ta và giật đứt chiếc điện thoại treo trên tường.

Rồi cô cho Garrett ra khỏi phòng giam, cũng còng tay gã lại. Cửa sau khu tạm giam dường như để mở, nhưng cô nghĩ là mình đã nghe thấy tiếng bước chân và tiếng động cơ ô tô bên ngoài. Cô lựa chọn cửa trước. Họ thực hiện một cuộc chạy trốn không vương dấu vết gì, không bị phát hiện.

Bây giờ, đã cách khu trung tâm một dặm, vây xung quanh là bụi rậm và cây cối, gã trai hướng dẫn cô đi dọc theo một lối mòn khó xác định. Những mắt xích của chiếc còng kêu leng keng khi gã giơ tay chỉ hướng họ phải đi.

Sachs nhủ thầm: Nhưng, Rhyme ạ, em chẳng thể làm gì! Anh hiểu chứ? Em không có sự lựa chọn. Nếu trung tâm tạm giam ở Lancaster đúng như cô nghĩ thì Garrett sẽ bị cưỡng đoạt và ăn đòn ngay ngày đầu tiên và chắc chưa đến một tuần sẽ thiệt mạng. Sachs cũng biết đây là cách duy nhất để tìm thấy Mary Beth. Rhyme đã khai thác hết các chứng cứ và sự ngang ngạnh trong ánh mắt Garrett nói với cô rằng gã sẽ không đời nào chịu hợp tác.

(Không, tôi không lẫn lộn giữa bản năng làm mẹ với nỗi băn khoăn đâu, Tiến sĩ Penny ạ. Và tất cả những gì tôi biết là nếu Lincoln và tôi có một đứa con trai, nó sẽ độc lập suy nghĩ và bướng bỉnh giống như chúng tôi vậy, và nếu chẳng may bất cứ điều gì xảy ra cho chúng tôi, tôi sẽ cầu nguyện để một người nào đấy sẽ trông nom nó theo cái cách tôi đang trông nom Garrett…)

Họ di chuyển nhanh. Sachs ngạc nhiên thấy gã trai len lỏi qua cây cối mới thanh thoát làm sao, mặc dù tay gã bị còng. Xem chừng gã biết chính xác phải đặt bàn chân xuống chỗ nào, loại cây nào người ta có thể dễ dàng vạch cành lá đi qua, loại cây nào sẽ cản người ta lại. Chỗ nào mặt đất quá mềm không bước bên trên được.

“Đừng bước chỗ đó”, Garrett nói giọng lạnh lùng. “Đây là đất sét từ vịnh Carolina. Nó giữ chân người ta như keo vậy.”

Họ đi bộ nửa tiếng đồng hồ cho tới lúc mặt đất trở nên nhão nhoét, còn không khí thì đầy mùi mêtan lẫn mùi các chất bị phân rã. Tuyến đường rốt cuộc chẳng thể đi qua được – cuối cái lối mòn ấy là một bãi lầy lớn – và Garrett dẫn Sachs sang con đường hai làn rải nhựa. Họ bắt đầu đi qua các bụi cây mọc lúp xúp dọc theo lề đường.

Vài chiếc ô tô chạy thong thả, các lái xe không để ý gì tới kẻ tội phạm mà họ đang đi qua.

Sachs ghen tỵ quan sát họ. Mới chạy trốn được hai mươi phút, cô ngẫm nghĩ, thế mà cô đã cảm thấy tim mình thắt lại trước cuộc đời bình thường của tất cả những người khác – và trước khúc ngoặt đen tối của cuộc đời cô.

Như thế này còn hơn cả ngu ngốc đấy, thưa cô.

* * *

“Cô ơi!”

Mary Beth McConnell giật mình tỉnh dậy.

Cái nóng và bầu không khí ngột ngạt trong ngôi nhà gỗ đã khiến cô thiếp đi trên chiếc đi văng hôi hám.

Giọng nói, ở gần bên, lại gọi: “Cô ơi, cô không sao chứ? Này cô? Mary Beth?”

Cô nhảy khỏi đi văng và vội vã bước tới trước ô cửa sổ vỡ kính. Cô cảm thấy xây xẩm mặt mày, phải cúi đầu xuống một phút, dựa vào tường để đứng vững, vết thương trên thái dương nhức nhối dữ dội. Cô nghĩ: Mẹ mày, Garrett.

Bớt đau đớn, Mary Beth nhìn được rõ ràng. Và cô tiếp tục bước tới chỗ cửa sổ.

Đó là nhà truyền giáo. Ông ta đi với người bạn, một người đàn ông cao, đang hói dần, mặc quần dài màu xám và sơ mi lao động. Nhà truyền giáo vác rìu.

“Cảm ơn ông, cảm ơn ông!”, Mary Beth thì thầm.

“Này cô, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao. Hắn chưa quay lại.” Giọng Mary Beth vẫn khàn khàn đau đớn. Nhà truyền giáo đưa cho cô một bi đông nước nữa và cô uống cạn.

“Tôi đã gọi cảnh sát thị trấn”, ông ta bảo Mary Beth. “Họ đang đến. Mười lăm, hai mươi phút nữa họ sẽ đến. Nhưng chúng tôi sẽ không đợi họ. Chúng tôi sẽ giải thoát cô ngay bây giờ, hai chúng tôi.”

“Tôi chẳng thể cảm ơn ông cho đủ được.”

“Hãy đứng lùi lại một chút. Tôi suốt đời chẻ gỗ và sau một phút cái cánh cửa đó sẽ trở thành một đống củi. Đây là Tom. Ông ấy cũng làm việc cho quận.”

“Chào ông, Tom.”

“Chào cô. Đầu cô có ổn không?”, ông ta chau mày hỏi.

“Trông thế thôi chứ cũng không đến nỗi”, Mary Beth nói, sờ vào vết thương đã khô.

Thình, thình.

Chiếc rìu bập vào cánh cửa. Từ chỗ cửa sổ, Mary Beth có thể trông thấy lưỡi rìu khi nó vung lên cao và bắt ánh nắng. Cạnh sắc của nó lấp lánh, nghĩa là nó rất sắc. Mary Beth từng giúp đỡ cha chẻ củi để đốt lò sưởi. Cô nhớ cô đã say mê quan sát ông biết chừng nào, sau khi kết thúc công việc, mài lưỡi rìu vào một tảng đá mài – những tia lửa màu da cam bay tung lên, giống như pháo hoa trong ngày mùng Bốn tháng Bảy.

“Kẻ bắt cóc cô là ai?”, Tom hỏi. “Thuộc loại hư hỏng à?”

Thình… thình.

“Hắn là học sinh trung học ở Tanner’s Corner. Hắn thật đáng sợ. Hãy nhìn tất cả những cái này.” Mary Beth hất tay chỉ đám côn trùng bị nhốt trong lọ.

“Chao ôi!”, Tom nói, tì sát cửa sổ để nhìn vào.

Thình.

Cánh cửa nứt ra khi nhà truyền giáo bổ được một mảnh lớn.

Huỵch.

Mary Beth liếc nhìn cánh cửa. Garrett hẳn đã gia cố nó có thể bằng cách đóng ghép hai cánh cửa lại. Cô bảo Tom: “Tôi cảm thấy chính mình là một trong những con bọ chết tiệt của hắn. Hắn…”. Mary Beth trông thấy vụt một cái cánh tay trái Tom thọc qua cửa sổ và tóm lấy cổ áo cô. Tay phải gã thụi vào ngực cô. Gà kéo mạnh cô về phía trước, áp sát các chấn song, và đặt cái mồm ướt nhoẹt, đầy mùi bia với thuốc lá lên môi cô. Lưỡi gã phóng ra cố gắng lùa qua hai hàm răng cô.

Gã sục sạo ngực cô, bóp véo, cố gắng tìm thấy đầu vú cô qua lần vải áo, trong khi đó cô vặn đầu đi để tránh gã, vừa nhổ ra phì phì vừa thét lên.

“Mày đang làm cái quái quỷ gì vậy?”, nhà truyền giáo kêu to, buông rơi rìu. Ông ta chạy tới chỗ cửa sổ.

Nhưng trước khi ông ta kéo được Tom ra thì Mary Beth đã tóm lấy bàn tay đang sờ soạng khắp ngực cô và đẩy mạnh xuống. Cô khiến cổ tay Tom sượt qua một mảnh thủy tinh nhọn nhô lên trên khung cửa sổ. Gã hét lên vì đau đớn và choáng váng. Gã thả cô ra, loạng choạng ngã về phía sau.

Chùi miệng, Mary Beth từ chỗ cửa sổ chạy vào giữa căn phòng.

Nhà truyền giáo quát Tom: “Mày làm như thế làm cái mẹ gì?”

Hãy đập cho hắn một phát! Mary Beth tự nhủ thầm. Đập cho hắn một phát bằng cái rìu ấy. Hắn thật điên rồ. Giao luôn cả hắn cho cảnh sát.

Tom chẳng thèm nghe. Gã bóp cánh tay đang chảy máu, xem xét vết cứa. “Chúa ôi, Chúa ôi, Chúa ôi…”

Tác giả: