Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Cô không kiềm chế được cơn giận dữ và quát lên: “Xuống xe đi, Davett”.

“Anh yêu, anh đã làm chuyện gì?”

“Có cảnh sát, việc này là sao?”, Davett thở dài hỏi.

“Xuống xe. Mau.” Lucy cho tay vào bên trong, bật khóa cửa xe.

“Cô ta có thể làm thế ư, anh yêu? Cô ta có thể…”

“Im đi, Edna.”

“Được rồi, tôi xin lỗi.”

Lucy giật mạnh cửa xe. Davett tháo dây an toàn và bước ra lề đường đầy bụi.

Một chiếc xe rờ moóc phóng qua, làm trùm bụi lên khắp người họ. Davett khó chịu nhìn những hạt đất sét Carolina xám xịt đậu xuống chiếc áo vét màu xanh da trời. “Gia đình tôi và tôi bị muộn giờ ăn trưa rồi. Tôi không nghĩ…”

Lucy tóm cánh tay ông ta, lôi ông ta ra khỏi lề đường, đứng vào bên đám lúa trời và cỏ nến mọc cao. Một dòng suối nhỏ, là một nhánh của sông Paquenoke, chảy bên cạnh đường.

Davett cường điệu nhắc lại: “Việc này là sao?”

“Tôi đã biết tất cả.”

“Thế à, sĩ quan Kerr? Cô đã biết tất cả à? Là những gì vậy?”

“Chất độc đó, những vụ án mạng, con kênh đào…”

Davett nhẹ nhàng nói: “Tôi chưa bao giờ có một chút quan hệ trực tiếp nào với Jim Bell hay bất cứ ai ở Tanner’s Corner. Nếu có những thằng ngu rồ dại nào đấy trong số nhân viên của tôi đi thuê những thằng ngu rồ dại khác làm những việc phi pháp, thì đó cũng đâu phải lỗi của tôi chứ. Và nếu điều đó đã xảy ra, tôi sẽ hợp tác với nhà chức trách trăm phần trăm”.

Không bối rối trước câu đáp trả khéo léo của Davett, Lucy nói giọng đe dọa: “Ông sẽ chìm cùng với Bell và thằng em rể hắn”.

“Tất nhiên tôi sẽ không sao cả. Không có gì liên hệ tôi với bất cứ tội ác nào. Không nhân chứng. Không tài khoản, không chuyển tiền, không bằng chứng về bất cứ việc làm sai trái nào. Tôi là nhà sản xuất các sản phẩm hóa dầu – chất tẩy, nhựa đường, và một số loại thuốc diệt côn trùng.”

“Thuốc diệt côn trùng bất hợp pháp.”

“Sai”, Davett gay gắt đáp. “Cơ quan Bảo vệ Môi trường vẫn cho phép sử dụng toxaphene tại Mỹ trong một số trường hợp. Và nó hoàn toàn không bất hợp pháp tại hầu hết các nước Thế giới thứ Ba. Hãy chịu khó đọc, cô cảnh sát: nếu không có thuốc diệt côn trùng, bệnh sốt xuất huyết, bệnh viêm não, nạn đói… sẽ giết chết hàng trăm nghìn người mỗi năm và…”

“… và khiến những người tiếp xúc với nó mắc chứng ung thư, mất khả năng sinh sản, bị tổn thương gan, và…

Davett nhún vai. “Hãy cho tôi thấy các nghiên cứu đi, cảnh sát Kerr. Hãy cho tôi thấy các nghiên cứu chứng minh điều ấy.”

“Nếu nó vô hại đến thế thì tại sao ông phải thôi vận chuyển bằng xe tải? Tại sao ông phải chuyển sang vận chuyển bằng xà lan?”

“Tôi không thể đưa nó đến cảng bằng bất cứ cách nào khác – vì có những quận và thị trấn thích a dua a tòng đã cấm vận chuyển một số loại hóa chất mà họ không biết thông tin thực sự về chúng. Và tôi không lấy đâu ra thời gian để thuê đám vận động hành lang tác động thay đổi luật.”

“Chà, tôi cuộc rằng Cơ quan Bảo vệ Môi trường sẽ quan tâm tới việc ông đang làm ở đây.”

“Ồ, xin mời”, Davett khinh khỉnh nói. “Cơ quan Bảo vệ Môi trường ấy à? Hãy bảo họ đến. Tôi sẽ cho cô số điện thoại của họ. Nếu họ có đến thăm nhà máy nhé, thì họ cũng sẽ tìm thấy toxaphene ở mức độ cho phép khắp xung quanh Tanner’s Corner này.”

“Có thể ở mức độ cho phép nếu xét riêng nước, riêng không khí, riêng các sản vật địa phương… Nhưng nếu tất cả những thứ đó kết hợp lại với nhau? Nếu một đứa trẻ uống một cốc nước lấy từ cái giếng cha mẹ nó đào, rồi chơi trên cỏ, rồi ăn một trái táo hái từ một vườn quả địa phương, rồi…”

Davett nhún vai. “Luật pháp quy định rõ ràng, cảnh sát Kerr. Nếu cô không thích chúng, hãy viết thư gửi ông nghị bà nghị của cô.”

Cô tóm ve áo Davett, gầm lên: “Ông không hiểu. Ông sắp sửa phải vào tù.”

Davett giật áo ra, thì thầm hằn học: “Không, mới không hiểu, cô sĩ quan. Cô rất không hiểu. Tôi rất, rất hiểu việc tôi làm. Tôi không phạm phải lỗi lầm nào cả”. Ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Bây giờ tôi phải đi.”

Davett bước trở về chỗ chiếc SUV, vuốt vuốt mái tóc đang thưa dần. Mồ hôi khiến nó thẫm màu và ẹp xuống.

Ông ta trèo vào xe, đóng sầm cánh cửa lại.

Lucy bước tới phía người lái khi ông ta bắt đầu nổ máy. “Hẵng khoan”, cô nói.

Davett liếc nhìn Lucy. Nhưng người nữ cảnh sát phớt lờ ông ta. Ánh mắt cô đang hướng vào những hành khách của ông ta. “Tôi muốn mẹ con bà trông thấy cái việc mà Henry đã làm.” Hai bàn tay khỏe mạnh giật bung vạt áo sơ mi. Người phụ nữ trong xe há hốc mồm nhìn các vết sẹo màu hồng ở vị trí trước đây là bộ ngực cô.

“Ôi, xin hãy thôi đi.” Davett lẩm bẩm, đưa ánh mắt qua chỗ khác.

“Cha…”, cô con gái sững sờ thì thào. Bà mẹ cứ nhìn chằm chằm, không thốt lên lời nào được.

Lucy nói: “Ông bảo ông không phạm phải lỗi lầm nào ư, Davett?… Ông sai rồi. Ông đã gây ra việc này”.

Gã đàn ông gài số xe, đánh xi nhan xin rẽ, kiểm tra gương quan sát điểm mù, rồi từ từ cho xe ra quốc lộ.

Lucy đứng đó hồi lâu, nhìn chiếc Lexus đi xa dần. Cô lục túi quần lôi ra kim băng cài lại áo. Cô đứng dựa vào xe mình hồi lâu, cố gắng không khóc, rồi tình cờ cô nhìn xuống, để ý thấy ở vệ đường một bông hoa nhỏ có màu đỏ hơi hung hung. Cô nheo mắt. Nó là một bông lan hài hồng, thuộc họ phong lan. Những bông hoa trông giống những chiếc hài tí hon. Đây là loài hiếm gặp ở quận Paquenoke và cô chưa bao giờ thấy cây lan hài nào dễ thương như cây này. Sau năm phút, bằng cần gạt tuyết trên kính chắn gió, cái cây đã được cô đánh lên và được đặt an toàn vào cái cốc cao của chuỗi cửa hiệu 7-Eleven[40], thứ bia mang hương vị rễ cây phải hy sinh cho vẻ đẹp khu vườn của Lucy Kerr.

CHƯƠNG BỐN MƯƠI BỐN

Tấm biển gắn trên một bức tường tòa án giải thích rằng tên tiểu bang bắt nguồn từ từ Carolus trong tiếng Latin, có nghĩa là Charles trong tiếng Anh. Vua Charles I đã ban giấy cấp đất để thiết lập nên thuộc địa này.

Carolina…

Amelia Sachs lại cứ tưởng tên tiểu bang được đặt theo tên một nữ hoàng hay một công nương nào đó, Carolina. Sinh ra và lớn lên ở Brooklyn, cô không mấy quan tâm, cũng không mấy hiểu biết, về hoàng tộc.

Bây giờ thì cô đang ngồi giữa hai người lính gác trên chiếc ghế băng trong tòa án, tay vẫn bị còng. Tòa nhà bằng gạch đỏ lâu đời, sàn lát đá cẩm thạch và gỗ gụ sẫm màu. Những người đàn ông nghiêm khắc mặc com lê đen, những vị thẩm phán hoặc thống đốc, cô đồ là thế, từ những bức tranh sơn dầu nhìn xuống cô, như thể họ biết cô có tội. Không có máy điều hòa nhiệt độ, nhưng nhờ kỹ thuật công trình hiệu quả của thế kỷ XVIII, những làn gió nhẹ và bóng tối khiến chốn này đâm mát mẻ.

Fred Dallray thong thả đi tới chỗ cô. “Xin chào – cô muốn cà phê hay thứ gì không?”

Người lính gác bên tay trái vừa bắt đầu “Không nói chuyện với…” thì chiếc thẻ nhân viên Bộ Tư pháp đã cắt đứt lời nhắc nhở.

“Không, Fred. Lincoln đâu?”

Đã gần chín rưỡi.

Không biết. Cô biết cái tay đó mà – đôi khi anh ta cứ bỗng dưng xuất hiện thôi. Đối với một người không đi lại được thì anh ta lại lang thang chỗ nọ chỗ kia nhiều hơn bất cứ ai khác tôi từng biết đấy,”

Lucy và Garrett cũng chưa thấy tới.

Sol Geberth, mặc bộ com lê màu xám trông đắt tiền, bước đến chỗ Sachs. Người lính gác bên tay phải nhanh chóng đứng lên nhường cho ông luật sư ngồi xuống. “Xin chào, Fred.” Ông luật sư nói với ông mật vụ.

Dellray gật đầu đáp lại, nhưng lạnh nhạt, và Sachs suy luận rằng, cũng như với Rhyme, ông luật sư bào chữa này hẳn từng cãi trắng án cho một số đối tượng bị ông mật vụ tóm cổ.

“Đã thương lượng rồi”, Geberth bảo Sachs. “Công tố viên đồng ý với tội ngộ sát – ngoài ra sẽ không có thêm điểm buộc tội nào. Năm năm. Không có chuyện cam kết để được tha.”

Năm năm…

Ông luật sư tiếp tục: “Hôm qua tôi chưa nghĩ tới một khía cạnh của việc này”.

“Khía cạnh gì vậy?”, Sachs hỏi, cố gắng phán đoán qua vẻ mặt Geberth xem cái vấn đề mới nảy sinh đó phức tạp tới mức nào.

“Vấn đề là cô là một cảnh sát.”

“Điều ấy có liên quan gì?”

Gerberth chưa kịp nói thì Dellray đã nói trước: “Cô là một sĩ quan cảnh sát. Một người vốn thuộc hệ thống này”.

Khi Sachs vẫn chưa hiểu, người nhân viên mật vụ giải thích: “Thuộc hệ thống nhà tù này. Cô sẽ phải được cách ly. Nếu không cô sẽ không tồn tại nổi lấy một tuần. Hoàn cảnh sẽ khắc nghiệt đấy Amelia. Sẽ hết sức khắc nghiệt đấy.”

“Nhưng có ai biết tôi là cảnh sát đâu.”

Dellray cất tiếng cười khẽ. “Cho tới lúc cô được phát bộ đồng phục tù nhân bằng nỉ và lanh thì bọn họ sẽ biết không sót thông tin nào về cô cả.”

“Tôi chưa từng tóm cổ ai dưới này. Tại sao họ lại bận tâm chuyện tôi là cảnh sát chứ?”

“Cô từ đâu đến không tạo ra một mảy may khác biệt nào”, Dellray vừa nói vừa nhìn Geberth, ông này gật đầu khẳng định. “Cô tuyệt đối sẽ không được giam chung.”

“Vậy, về cơ bản, sẽ là năm năm cô độc.”

“Tôi e là thế, Geberth nói.

Sachs nhắm mắt lại, cảm thấy cơn buồn nôn lan khắp người,

Năm năm không xê dịch, năm năm của nỗi hãi sợ trong một không gian đóng kín, năm năm của ác mộng…

Và, là một kẻ từng bị kết án, làm sao cô có thể nghĩ đến chuyện làm mẹ? Sự tuyệt vọng khiến cô nghẹt thở.

“Thế nào?”, ông luật sư hỏi. “Sẽ thế nào đây ?”

Sachs mở mắt ra. “Tôi chấp nhận.”

* * *

Căn phòng đông đúc. Sachs trông thấy Mason Germain và một vài cảnh sát khác. Hai ông bà nét mặt nghiêm trang, mắt đỏ hoe, có lẽ là cha mẹ Jesse Corn, ngồi ở hàng ghế phía trước. Sachs vô cùng muốn nói điều gì đó với họ, nhưng ánh mắt khinh bỉ của họ khiến cô câm lặng. Cô chỉ trông thấy hai gương mặt nhìn cô vẻ tử tế: Mary Beth McConnell và một phụ nữ dáng nặng nề có lẽ là mẹ cô gái. Không thấy Lucy Kerr đâu. Cũng không thấy Rhyme. Cô cho rằng anh không lòng nào chứng kiến cảnh cô bị dẫn ra trong xiềng xích. Ờ, không sao, cô cũng chẳng muốn gặp anh trong hoàn cảnh này.

Tác giả: