Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Với âm thanh mà Rhyme vẫn luôn luôn nghĩ nó giống như tiếng liếc dao của hàng thịt, thiết bị lật trang loạt soạt lật một trang nữa trong cuốn Thế giới thu nhỏ – cuốn sách, nếu đánh giá qua tình trạng nhàu nhĩ của nó, là cuốn sách được Garrett Hanlon ưa thích.

* * *

Côn trùng có khả năng bảo toàn sự sống đáng kinh ngạc. Loài bướm bu-lô[28] chẳng hạn, bình thường chúng màu trắng, nhưng ở các khu vực xung quanh thành phố công nghiệp Manchester, Anh, chúng chuyển thành màu đen để lẫn với màu bồ hóng bám trên những thân cây trắng và xem ra đỡ bị kẻ thù phát hiện.

* * *

Rhyme lật qua các trang khác, ngón đeo nhẫn bên trái còn trung thành với anh chạm vào bảng điều khiển điện tử, soạt, soạt, từng trang sách được lật trên khung thép. Anh đọc các đoạn Garrett đánh dấu. Đoạn về cái bẫy của loài kiến sư tử đã cứu đội tìm kiếm khỏi rơi xuống một trong những cái bẫy do gã trai đặt, và Rhyme đang cố gắng rút ra thêm kết luận từ cuốn sách này. Như chuyên gia nghiên cứu tâm lý cá, Ben Kerr nói với anh, hành vi của động vật thông thường là khuôn mẫu tốt cho con người bắt chước – đặc biệt đối với việc bảo toàn sự sống.

* * *

Bọ ngựa cọ cánh vào bụng làm phát ra âm thanh kỳ dị, khiến kẻ săn đuổi chúng mất phương hướng. Nhân tiện, cũng xin lưu ý rằng bọ ngựa sẽ ăn thịt bất cứ sinh vật nào nhỏ hơn, kể cả chim và thú…

* * *

Có giả thuyết cho rằng người cổ đại đã nảy sinh ý tưởng về cái bánh xe khi quan sát loài bọ hung…

* * *

Một nhà tự nhiên học tên là Réaumer ở thế kỷ XVIII quan sát thấy ong bắp cày làm những chiếc tổ giấy bằng cách trộn sợi gỗ với nước bọt. Điều ấy khiến ông hình thành ý tưởng làm giấy từ bột gỗ chứ không phải từ vải, như các nhà sản xuất giấy vốn vẫn thực hiện cho tới bấy giờ…

* * *

Nhưng chi tiết nào giữa những chi tiết này sẽ giúp điều tra vụ án? Liệu có cái gì có thể hỗ trợ Rhyme tìm thấy hai con người đang chạy trốn đâu đó trên cả trăm dặm vuông rừng và đầm lầy?

* * *

Côn trùng triệt để lợi dụng khứu giác. Đối với chúng, khứu giác là một giác quan đa chiều. Chúng thực sự “cảm thấy” được các mùi và sử dụng trong nhiều việc. Trong giáo dục, trong tình báo, trong thông tin liên lạc. Khi một con kiến phát hiện ra thức ăn, nó trở về tổ và để lại một vệt mùi bằng cách thi thoảng chạm bụng xuống mặt đất. Khi những con kiến khác gặp vệt mùi này, chúng theo đó đi tới chỗ thức ăn. Chúng biết phải đi hướng nào vì mùi để lại “có hình dáng”, đầu hẹp của mùi chỉ về phía thức ăn tựa như mũi tên định hướng. Mùi cũng là lời cảnh báo về kẻ thù đang rất gần. Vì một con côn trùng nhận ra được một phân tử mùi từ cách xa hàng dặm, sự xuất hiện của kẻ thù hiếm khi khiến côn trùng bất ngờ…

* * *

Cảnh sát trưởng Jim Bell vội vã bước vào phòng. Gương mặt lo lắng của anh ta nở một nụ cười. “Vừa nghe được từ một y tá tại bệnh viện. Tin tức về Ed. Xem chừng ông ấy đang thoát khỏi cơn hôn mê và đã nói gì đó. Vài phút nữa bác sĩ sẽ đến. Tôi hy vọng chúng ta sẽ biết chữ “ô liu” ông ấy nói mang ý nghĩa như thế nào và phải chăng ông ấy đã trông thấy cái gì đó cụ thể trên tấm bản đồ trong chòi săn.”

Mặc dù vốn vẫn hoài nghi các lời chứng, Rhyme đi tới kết luận rằng giờ đây anh lại cảm thấy mừng rỡ vì có được một nhân chứng. Sự bất lực, sự mất phương hướng của cá-mắc-cạn, đang đè xuống anh nặng trĩu.

Bell chậm rãi đi đi lại lại trong la-bô, ngóng ra cửa mỗi khi nghe tiếng bước chân đến gần.

Lincoln Rhyme lại ngả người, đặt đầu vào cái tựa đầu của xe lăn. Ánh mắt dõi lên bảng chứng cứ, dõi lên tấm bản đồ, rồi trở về với cuốn sách. Và suốt thời gian đó, con nhặng xanh bé bằng hạt đỗ cứ bay vèo vèo trong căn phòng, với nỗi tuyệt vọng không rõ rệt xem chừng cũng giống hệt nỗi tuyệt vọng chính anh đang mang.

* * *

Một con vật phóng vụt qua lối mòn rồi biến mất.

“Con gì thế?”, Sachs hất đầu chỉ con vật, hỏi. Đối với cô, nó có vẻ như một con vật lai giữa chó và giống mèo hoang lớn.

“Cáo xám”, Jesse nói. “Tôi không hay trông thấy chúng lắm. Nhưng tôi cũng không hay đi dạo ở phía bắc sông Paquo.”

Họ di chuyển chậm chạp, cố gắng bám theo các dấu vết mờ nhạt của Garrett. Và họ luôn luôn phải để mắt canh chừng những cái bẫy sập, hay nguy cơ bị phục kích từ cây cối, bụi rậm xung quanh.

Một lần nữa, linh cảm vẫn theo riết Sachs từ ban sáng, từ lúc họ lái xe đi ngang qua đám tang của đứa trẻ nọ lại xuất hiện. Họ đã bỏ lại rừng thông đằng sau và đang ở trong một loại rừng khác. Cây cối giống như trong rừng nhiệt đới vậy. Khi cô hỏi, Lucy bảo đây là những cây sơn thù du, những cây bụt mọc lưu niên, tuyết tùng. Chúng chằng chịt vào với nhau bởi các lớp rêu và dây leo.

Các lớp rêu và dây leo này hấp thụ âm thanh giống như sương mù dày đặc và khiến cảm giác sợ hãi phải ở trong một không gian đóng kín xâm chiếm cô. Nấm, nấm mốc và những đầm lầy nổi váng ở khắp xung quanh họ. Không khí đầy mùi mục nát.

Sachs nhìn xuống mặt đất mòn dấu chân. Cô hỏi Jesse: “Chúng ta cách thị trấn hàng dặm rồi. Ai tạo ra những lối mòn này?”

Jesse nhún vai: “Phần lớn là bọn nợ xấu.”

“Nghĩa là thế nào?”, Sachs hỏi, nhớ ra rằng Rich Culbeau cũng đã sử dụng phương ngữ.

“Chị biết đấy, những người không trả được nợ. Về cơ bản nó chỉ có nghĩa là đám cặn bã. Đám nấu rượu lậu, oắt con, dân đầm lầy, đám điều chế PCP[29].”

Ned Spoto hớp một ngụm nước và nói: “Thi thoảng lại có những cú điện thoại gọi cho chúng tôi: xảy ra bắn nhau, ai đó la hét, những lời kêu gọi giúp đỡ, những ánh đèn đánh tín hiệu một cách bí hiểm. Đại loại vậy. Cơ mà hễ chúng tôi tới nơi lại chẳng có gì… Chẳng có một người nào, chẳng đối tượng, chẳng nhân chứng. Đôi khi chúng tôi tìm thấy một vệt máu, nhưng nó không dẫn đến đâu cả. Chúng tôi đi – chúng tôi bắt buộc phải đi – nhưng không ai trong đồn chúng tôi từng đến những khu vực này một mình.”

Jesse nói: “Ở đây người ta cảm thấy khác biệt. Người ta cảm thấy – điều này nghe kỳ cục – nhưng người ta cảm thấy cuộc sống khác biệt, rẻ rúng hơn. Tôi thà đi bắt mấy thằng lỏi có vũ khí đang sắp sửa xài ma túy tại một siêu thị mi ni còn hơn bị gọi tới đây. Ít nhất thì đằng kia vẫn có các luật lệ. Người ta biết điều gì sẽ diễn ra. Chứ ở đây…”, Anh ta nhún vai.

Lucy gật đầu. “Đúng đấy. Và luật lệ bình thường không áp dụng đối với bất cứ ai ở phía bắc sông Paquo. Cả chúng tôi lẫn bọn họ. Anh có thể thấy chính anh nhả đạn trước khi anh đọc cho người ta biết về các quyền của người ta và điều đó hoàn toàn không vấn đề gì cả. Khó có thể giải thích.”

Sachs không ưa kiểu nói chuyện gây hồi hộp này. Nếu bản thân ba người cảnh sát kia không nghiêm trang và căng thẳng đến thế thì cô sẽ nghĩ họ đang diễn trò để hù dọa một cô gái thành phố.

Cuối cùng, họ dừng lại nơi lối mòn chia làm ba ngả. Họ đi vào mỗi ngả chừng năm mươi feet, nhưng không phát hiện được dấu vết nào cho thấy ngả mà Garrett và Lydia đã lựa chọn. Họ quay lại chỗ ngã tư.

Trong tâm trí Sachs âm vang lời Rhyme. Hãy thận trọng, Sachs, nhưng hãy di chuyển khẩn trương lên. Anh nghĩ chúng ta chẳng còn nhiều thời gian đâu.

Di chuyển khẩn trương…

Nhưng không có một gợi ý nào cho họ thấy là họ phải đi đến đâu và khi Sachs nhìn xuống những ngã rẽ rậm rạp, dường như không ai, thậm chí Rhyme, có thể đoán định được nơi con mồi của họ đã đi.

Rồi điện thoại di động của cô rung lên và cả Lucy lẫn Jesse Corn cùng hướng ánh mắt vào cô vẻ chờ đợi, hy vọng, giống y như cô, rằng Rhyme đã có gợi ý mới về hướng đi cho họ.

Sachs nhận cuộc gọi, lắng nghe nhà hình sự học, rồi gật đầu, cúp máy. Cô hít vào một hơi và nhìn ba người đồng nghiệp.

“Gì thế?”, Jesse Corn hỏi.

“Lincoln và Jim vừa được bệnh viện thông báo tin tức về Ed Schaeffer. Dường như ông ấy chỉ tỉnh dậy đủ để nói: “Tôi yêu các con tôi”, rồi qua đời… Mọi người nghĩ lúc trước ông ấy đã nói cái gì đó về phố “Olive”, nhưng hóa ra chỉ là ông ấy cố gắng nói “I love[30]“. Ông ấy nói có thế thôi. Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Ôi, lạy Chúa”, Ned lẩm bẩm.

Lucy cúi đầu và Jesse quàng cánh tay ôm lây vai cô. “Chúng ta làm gì đây?”, anh ta hỏi.

Lucy ngẩng lên nhìn. Sachs có thể thấy những giọt lệ trong mắt cô. “Chúng ta sẽ tóm cổ thằng nhãi ấy, đó là việc chúng ta sẽ làm”, cô nói với quyết tâm sắt đá. “Chúng ta sẽ lựa chọn ngã rẽ hợp lý nhất và đi cho tới lúc tìm thấy hắn. Và chúng ta sẽ đi khẩn trương. Cô không phản đối chứ?”, cô hỏi Sachs, lúc này hoàn toàn sẵn sàng nhường quyền chỉ huy cho người nữ đồng nghiệp.

“Chắc chắn không rồi.”

CHƯƠNG MƯỜI LĂM

Lydia từng bắt gặp cái nhìn này trong mắt đàn ông cả trăm lần.

Một nhu cầu. Một ham muốn. Một sự thèm khát.

Có khi là một sự thèm khát vô nghĩa. Có khi là một biểu hiện vụng về của tình yêu.

Cô gái to béo này, với mái tóc xõa xượi, một gương mặt nổi đầy mụn ở tuổi thiếu niên và bây giờ là một gương mặt rỗ, nghĩ rằng cô hầu như không có gì để đem lại cho những người đàn ông. Nhưng cô cũng biết họ sẽ, ít nhất trong vòng vài năm, đòi hỏi ở cô một điều và từ lâu cô đã đi đến kết luận rằng muốn xoay xở được trên đời này cô sẽ phải lợi dụng cái sức mạnh nhỏ bé mà cô có. Và bởi vậy mà giờ đây Lydia Johansson đang bước vào một sân chơi rất quen thuộc.

Hai người lại ở trong cối xay, trong cái văn phòng tối om. Garrett đứng nhìn xuống cô, da đầu gã dưới lớp tóc cắt cua lam nham óng ánh vì mồ hôi. Có thể thấy cái ấy của gã dựng lên bên trong quần.

Tác giả: