Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Một vấn đề nhỏ…

“Chị cần gì? Vài cảnh sát à?”

“Không, chỉ là truy tìm vị trí một máy điện thoại di động.”

“Có lệnh không?”

“Thư ký thẩm phán sẽ fax cho anh ngay bây giờ.”

“Cho tôi số điện thoại và số sêri.”

Lucy cung cấp thông tin.

“Mã vùng nào đấy, 212 à?”

“Đó là một số điện thoại của New York. Đang sử dụng điện thoại di động ở ngoài vùng đăng ký.”

“Không vấn đề gì. Chị muốn có ghi âm các cuộc nói chuyện chứ?”

“Chỉ cần vị trí thôi.”

Và một tầm nhìn rõ ràng đến mục tiêu…

“Khỉ nào… hẵng hượm. Tờ fax đây…” Gregg ngừng lại một chút, đọc. “Ồ, chỉ là một người mất tích?”

“Chỉ thế thôi”, Lucy miễn cưỡng nói.

“Chị biết là tốn kém đấy. Chúng tôi sẽ phải yêu cầu chị trả tiền.”

“Tôi hiểu.”

“Được rồi, giữ máy nhé, tôi sẽ gọi các nhân viên kỹ thuật của tôi.” Có một tiếng cách khẽ.

Lucy ngồi bên bàn, vai rũ xuống, bàn tay trái gập lại. Cô nhìn chằm chằm những ngón tay đỏ lên sau nhiều năm làm vườn, vết sẹo cũ do chiếc đai kim loại của một thùng gỗ nâng bổi, vết thắt ngẫng ở ngón đeo nhẫn sau năm năm đeo nhẫn cưới.

Gập lại, duỗi ra.

Quan sát các tĩnh mạch và cơ phía dưới da, Lucy Kerr nhận ra một điều. Rằng vụ phạm tội của Amelia Sachs đã trút vào lòng cô nỗi tức giận mãnh liệt hơn bất cứ tình cảm nào từng xuất hiện trong cô từ trước tới nay.

Khi người ta cắt mất một phần cơ thể cô, cô đã cảm thấy xấu hổ, rồi cảm thấy thật bất hạnh. Khi chồng cô rời bỏ cô, cô cảm thấy tội lỗi và nhẫn nhục chịu đựng. Và khi rốt cuộc cô tức giận trước các sự việc này, nỗi tức giận của cô tựa như than hồng – nó tỏa ra sức nóng ghê gớm nhưng chưa bao giờ bùng lên thành những ngọn lửa.

Nhưng vì một lý do mà cô chẳng thể hiểu được, người nữ cảnh sát đến từ New York ấy đã khiến cơn giận giữ mãnh liệt và ngoài ra không có thứ cảm xúc gì khác, bùng lên trong trái tim Lucy – tựa như đám ong bắp cày tuôn khỏi tổ, giết chết Ed Schaeffer theo cái cách thật khủng khiếp.

Cơn giận giữ mãnh liệt trước sự phản bội lại Lucy Kerr, người chưa bao giờ cố ý làm ai phải đau đớn, một phụ nữ yêu cây cỏ, một phụ nữ từng là người vợ tốt của chồng mình, người con gái hiếu thảo của cha mẹ, người chị gái hiền hậu, người nữ cảnh sát chân chính, một phụ nữ chỉ mong muốn những niềm vui vô hại mà cuộc đời hào phóng ban phát cho tất cả, tuy nhiên dường như quyết tâm từ chối riêng mình cô.

Chẳng còn cảm giác xấu hổ hay tội lỗi hay nhẫn nhục hay buồn rầu.

Chỉ là nỗi tức giận – trước những sự phản bội xảy ra trong cuộc đời cô. Từ cơ thể cô, từ chồng cô, từ Chúa.

Và bây giờ từ Amelia Sachs.

“A lô, Lucy?”, Pete hỏi từ Elizabeth City. “Chị đang ở đầu dây chứ?”

“Vâng, tôi đây.”

“Chị… chị có sao không? Nghe giọng chị là lạ.”

Lucy hắng giọng. “Không sao. Anh sẵn sàng chưa?”

“Rồi. Khi nào thì đối tượng thực hiện cuộc gọi?”

Lucy nhìn sang phòng bên kia. Cô hỏi to: “Sẵn sàng chưa?” Rhyme gật đầu.

Lucy nói vào điện thoại: “Bất cứ lúc nào kể từ lúc này.”

“Hãy giữ máy nhé”, Gregg nói. “Tôi sẽ kết nối.”

Làm ơn cho việc này có tác dụng, Lucy tự nhủ thầm. Làm ơn…

Rồi cô thêm dòng ghi chú vào lời cầu nguyện của mình: Và, lạy Chúa lòng lành, hãy để con bắn một phát trúng tim đứa phản bội.

* * *

Thom đeo bộ tai nghe qua đầu Rhyme. Rồi anh chàng phụ tá bấm một số điện thoại.

Nếu Sachs đã tắt máy, sẽ chỉ có ba hồi chuông và tiếp theo cái giọng phụ nữ trầm bổng êm ái ở hộp thư thoại sẽ cất lên.

Một hồi… hai hồi…

“A lô?”

Rhyme không tin mình lại cảm thấy nhẹ nhõm dường ấy khi nghe thấy giọng Sachs. “Sachs, em không sao chứ?”

Im lặng một chút. “Em không sao.”

Rhyme nhìn thấy, trong căn phòng bên cạnh, Lucy Kerr với gương mặt rầu rĩ gật đầu.

“Hãy nghe anh này, Sachs. Hãy nghe anh này. Anh biết tại sao em hành động như vậy, nhưng em phải đầu thú thôi. Em… em vẫn nghe đấy chứ?

“Em đây, Rhyme.”

“Anh biết em đang làm gì. Garrett đã đồng ý đưa em đến chỗ Mary Beth.”

“Đúng vậy.”

“Em không thể tin tưởng hắn đâu”, Rhyme nói. (Đồng thời nghĩ trong nỗi tuyệt vọng: Và cả mình nữa. Anh trông thấy Lucy xoay ngón tay thành hình tròn, nghĩa là: Giữ cho cô ta đừng cúp máy.) “Anh đã thương lượng với Jim. Nếu em đưa hắn quay lại, họ sẽ có hướng xem xét tội trạng của em. Cảnh sát bang hiện vẫn chưa tham gia. Và anh sẽ ở đây tới chừng nào tìm thấy Mary Beth. Anh hoãn phẫu thuật rồi.”

Rhyme nhắm mắt chốc lát, cảm giác tội lỗi xuyên thấu anh. Nhưng anh chẳng có sự lựa chọn nào. Anh hình dung ra cái chết của cô gái ở Bến tàu kênh Nước đen, cái chết của Ed Schaeffer… Tưởng tượng thấy những con ong bắp cày xúm xít trên cơ thể Amelia. Anh phải phản bội cô để cứu cô.

“Garrett vô tội, Rhyme. Em biết cậu ta vô tội. Em không thể để cậu ta bị đưa tới trung tâm tạm giam được. Ở đó bọn họ sẽ giết chết cậu ta.”

“Thế thì chúng ta sẽ thu xếp giam giữ hắn tại một chỗ khác. Và chúng ta sẽ xem xét lại các chứng cứ. Chúng ta sẽ tìm kiếm thêm các chứng cứ. Chúng ta sẽ cùng làm. Em và anh. Chúng ta đã nói như vậy, phải không, Sachs? Em và anh… Bao giờ cũng là em và anh. Không có gì mà chúng ta lại không tìm ra được.”

Một chút im lặng. “Không có ai đứng về phía Garrett. Cậu ta hoàn toàn đơn độc, Rhyme.”

“Chúng ta có thể bảo vệ hắn.”

“Anh không thể bảo vệ một người trước cả một thị trấn, Lincoln.”

“Đừng dùng tên riêng”, Rhyme nói. “Điều đó sẽ đem đến xui xẻo, nhớ không?”

“Toàn bộ chuyện này đã là xui xẻo rồi.”

“Làm ơn đi, Sachs…”

Cô nói: “Đôi khi, người ta chỉ cần dựa vào niềm tin.”

“Bây giờ thì ai đang phân phát các câu châm ngôn đấy?” Rhyme bắt buộc mình cất tiếng cười – một phần để trấn an Sachs. Một phần để trấn an chính mình.

Tiếng rọt rẹt mơ hồ.

Hãy trở về nhà đi, Sachs, Rhyme tự nhủ thầm. Làm ơn đi! Chúng ta vẫn còn cứu vãn được gì đó. Tính mạng em cũng đang mong manh y như cái sợi thần kinh ở cổ anh – cái sợi bé tí duy nhất vẫn còn hoạt động.

Và cũng quý giá y như vậy đối với anh.

Sachs nói: “Garrett bảo em là bọn em có thể tới chỗ Mary Beth trong đêm nay hoặc sáng mai. Em sẽ gọi cho anh khi nào bọn em gặp được cô gái.”

“Sachs, đừng cúp máy vội. Còn điều này. Để anh nói điều này.”

“Gì vậy?”

“Dù em nghĩ về Garrett như thế nào, cũng đừng tin tưởng hắn. Em nghĩ hắn vô tội. Nhưng cũng hãy chấp nhận là hắn có thể có tội. Em biết chúng ta vốn vẫn tiếp cận các hiện trường vụ án như thế nào, Sachs.”

“Với một tư duy mở.” Cô đọc thuộc lòng quy tắc. “Không định kiến. Tin tưởng rằng mọi cái đều có thể.”

“Đúng. Hãy hứa với anh là em sẽ nhớ như thế.”

“Cậu ta bị còng mà, Rhyme.”

“Cứ còng hắn nhé. Và đừng để hắn đến gần vũ khí của em.”

“Vâng. Em sẽ gọi cho anh khi nào bọn em gặp được Mary Beth.”

“Sachs…”

Đường dây im bặt.

“Mẹ kiếp”, nhà hình sự học lầm bẩm. Anh nhắm mắt, trong cơn giận dữ cố gắng giải thoát mình khỏi bộ tai nghe. Thom vươn người về phía trước, nhấc nó ra khỏi đầu Rhyme. Anh chàng chải lại mái tóc thẫm màu cho nhà hình sự học.

Từ căn phòng bên cạnh, Lucy gác điện thoại và bước sang. Qua vẻ mặt cô, Rhyme có thể nói là việc truy tìm vị trí không đạt được kết quả.

“Pete bảo bọn họ ở trong vòng bán kính ba dặm tính từ trung tâm Tanner’s Corner.”

Mason lẩm bẩm: “Họ không xác định được cụ thể hơn à?”

Lucy nói: “Nếu cô ta giữ máy thêm mấy phút nữa, họ sẽ có thể xác định vị trí của cô ta chỉ sai số mười lăm feet”.

Bell đang xem xét tấm bản đồ. “Được rồi, cách trung tâm thị trấn ba dặm.”

“Liệu hắn có quay lại Bến tàu kênh Nước đen không?”, Rhyme hỏi.

“Không”, Bell nói. “Chúng ta biết rằng bọn họ đi ra khu Bờ Ngoài và Bến tàu kênh Nước đen thì ở hướng ngược lại.”

“Đường ngắn nhất để đi ra khu Bờ Ngoài là đường nào?”, nhà hình sự học hỏi.

“Bọn họ không thể đi bộ”, Bell vừa nói vừa bước tới trước tấm bản đồ. “Bọn họ sẽ phải đi ô tô hoặc vừa ô tô vừa thuyền. Có hai đường để ra đó. Bọn họ có thể theo đường 112 về phía nam đến đường 17. Theo tuyến ấy bọn họ đến Elizabeth City và có thể dùng thuyền, hoặc tiếp tục đi hết đường 17 đến đường 158 rồi lái xe ra bãi biển. Hoặc bọn họ có thể lựa chọn đường Harper… Mason, anh lấy Frank Sturgis và Trey, đến đường 112. Dựng rào chắn tại Belmont.”

Rhyme nhận ra đây là ô M-10 trên tấm bản đồ.

Viên cảnh sát trưởng tiếp tục: “Lucy, cô và Jesse lấy thêm Harper xuống đường Millerton. Dựng rào chắn tại đấy”. Đây là ô H-14.

Bell gọi cậu em rể vào. “Steve, cậu điều phối thông tin liên lạc và trang bị bộ đàm cho tất cả mọi người nếu ai chưa có.”

“Rõ rồi, Jim.”

Bell bảo Lucy và Mason: “Thông báo với tất cả mọi người là Garrett đang mặc bộ đồ nỉ của phòng tạm giam. Màu xanh lơ. Bạn gái anh đang mặc gì? Tôi không nhớ.”

“Cô ấy không phải bạn gái tôi”, Rhyme trả lời.

“Xin lỗi.”

Rhyme nói: “Quần bò, áo phông đen”.

“Cô ta có đội mũ không?”

“Không.”

Lucy và Mason đi ra cửa.

Một lát sau, căn phòng chỉ còn Bell, Rhyme và Thom.

Viên cảnh sát trưởng gọi cho cảnh sát bang, đề nghị viên thám tử vừa giúp đỡ họ định vị số máy di động cử người theo dõi tần số đó, vì đối tượng mất tích có thể sẽ liên lạc lại.

Rhyme để ý thấy Bell ngừng một chút. Anh ta liếc nhìn Rhyme và nói vào điện thoại: “Cảm ơn đề nghị của anh, Pete. Nhưng tới lúc này mới là một đối tượng mất tích. Chưa có gì nghiêm trọng đâu.”

Bell gác máy, lầm bầm: “Chưa có gì nghiêm trọng. Lạy Chúa, lạy Chúa tôi”.

* * *

Tác giả: