Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Ánh mắt gã lướt qua ngực cô, nơi bộ đồng phục ướt đẫm, nhìn xuyên thấu được, bị bật cúc khi cô lao xuống cửa cống (hay gã giật nó ra khi chộp lấy cô trên con đường mòn?), quai áo lót của cô bị đứt (hay gã đã dứt đứt?).

Lydia thận trọng dịch ra khỏi chỗ Garrett, nhăn mặt vì mắt cá chân bị đau. Ngồi dựa lưng vào tường, hai chân giạng ra cô xem xét cái nhìn trong mắt gã trai. Dâng lên nỗi ghê tởm tới mức lãnh cảm.

Tuy nhiên, Lydia vẫn nghĩ: Mình có nên để hắn làm không?

Garrett ít tuổi. Gã sẽ ngay lập tức đút vào và tất cả sẽ kết thúc. Có thể sau đó gã sẽ lăn ra ngủ và Lydia có thể tìm thấy con dao của gã, cắt đứt băng dính đang trói tay cô. Rồi đập cho gã bất tỉnh, trói lại.

Nhưng những ngón tay xương xẩu đỏ ửng, bộ mặt đầy các vết lằn kề bên ngực cô, hơi thở gớm ghiếc và mùi thân thể hôi thối… Làm sao cô chịu đựng nổi. Lydia nhắm mắt lại trong chốc lát. Cô thầm đọc một lời cầu nguyện lúc này cũng hời hợt chẳng kém thứ phấn mắt hiệu Blue Sunset cô vốn vẫn dùng. Có hay không?

Nhưng mọi thiên thần ở xung quanh đều im lặng trước quyết định hết sức quan trọng này.

Tất cả những gì cô sẽ phải làm là mỉm cười với gã, Chỉ một phút thôi, gã sẽ ở bên trong cô. Hoặc cô có thể ngậm cái của gã… Sẽ chẳng ý nghĩa gì cả.

Yêu em nhanh lên rồi chúng mình xem phim… Câu nói đùa giữa bạn trai cô và cô. Cô bao giờ cũng đón anh ấy ở cửa, trong bộ đồ lót áo liền quần màu đỏ mà cô đặt mua qua thư từ một cửa hiệu của hãng Sears. Cô sẽ quàng cánh tay ôm lấy vai anh ấy và thì thầm những lời này.

Mày làm đi, Lydia tự nhủ, và mày có cơ trốn thoát.

Nhưng mình không thể!

Ánh mắt Garrett dán chặt vào cô, lướt qua lướt lại trên thân hình cô. Cái của gã cũng không thể xúc phạm cô ghê gớm hơn cặp mắt đỏ kè lúc này. Lạy Chúa, gã không chỉ là một con bọ – gã là một sinh vật đột biến bước ra từ những cuốn truyện kinh dị của Lydia, một loài mà Dean Koontz hay Stephen King có lẽ đã tạo dựng.

Các móng tay búng tanh tách.

Gã đang xem xét đôi chân cô, tròn trịa và mịn màng – nét đẹp nhất trên thân thể cô, cô nghĩ như vậy.

Garrett quát: “Tại sao mày khóc? Tự mày làm đau mày. Đáng lẽ ra mày đừng có chạy. Để tao xem.” Gã hất đầu chỉ cái mắt cá chân sưng vù của Lydia.

“Nó không sao”, Lydia nói nhanh, nhưng rồi, một cách miễn cưỡng, cô giơ bàn chân cho Garrett xem.

“Năm ngoái mấy đứa khốn nạn ở trường đẩy tao ngã xuống đồi đằng sau trạm xăng Mobil. Tao bị trẹo mắt cá. Trông giống như thế này. Đau thấy mẹ.”

Hãy chịu đựng cho xong, Lydia tự nhủ thầm. Mày sẽ ở gần nhà hơn.

Yêu em nhanh lên…

Không!

Nhưng Lydia không quay đi khi Garrett ngồi xuống trước mặt cô. Gã cầm chân cô. Những ngón tay dài nghêu của gã – lạy Chúa, những ngón tay khổng lồ – chúng tóm chặt bụng chân cô, rồi tóm chặt mắt cá chân cô. Gã đang run rẩy. Gã nhìn vào những lỗ thủng trên đôi bít tất trắng, nơi da thịt hồng hào của cô lòi ra. Gã xem xét bàn chân cô.

“Không bị cứa. Nhưng thâm tím toàn bộ. Thế là làm sao?”

“Có thể bị gãy xương.”

Garrett không đáp lời, xem chừng không thông cảm gì. Như thể nỗi đau đớn của Lydia là vô nghĩa đối với gã. Như thể gã không hiểu được rằng một con người có lẽ đang phải chịu đựng biết bao khổ sở. Sự quan tâm của gã chỉ là cái cớ để sờ mó cô.

Lydia duỗi dài chân hơn, các bắp thịt run run vì phải nỗ lực nhấc cái chân lên. Bàn chân cô chạm vào bụng dưới Garrett.

Mi mắt gã cụp xuống. Hơi thở gấp gáp.

Lydia nuốt nước bọt.

Garrett di chuyển bàn chân cô. Nó lại chạm vào cái của gã qua lớp vải ẩm ướt. Nó cứng như cái guồng bánh xe nước mà cô bị đập một phát lúc chạy trốn.

Garrett trườn bàn tay lên phía trên chân Lydia. Cô cảm thấy những móng tay gã móc vào chiếc bít tất.

Không…

Được mà…

Rồi Garrett bỗng sững người lại.

Đầu gã nghiêng ra phía sau và hai cánh mũi phồng lên. Gã hít sâu vào. Hai lần.

Lydia cũng khịt khịt mũi ngửi không khí. Có mùi chua chua. Mất một lát cô mới nhận ra. Mùi ammonia.

“Mẹ kiếp”, Garrett thì thầm, mắt mở to hoảng hốt. “Làm sao bọn nó tới đây nhanh như thế được nhỉ?”

“Cái gì?”, Lydia hỏi.

Garrett bật dậy. “Cái bẫy! Bọn nó vướng cái bẫy! Mười phút nữa là bọn nó tới đây! Làm thế quái nào bọn nó tới đây nhanh như thế chứ?” Gã ghé sát vào mặt Lydia và cô chưa bao giờ trông thấy trong mắt ai nỗi tức giận lẫn căm thù lớn tới mức ấy. “Mày có đánh dấu đường đi không? Mày có nhắn nhủ gì bọn nó không?”

Lydia co rúm người lại, chắc chắn rằng Garrett sắp sửa giết chết cô. Gã có vẻ hoàn toàn mất tự chủ. “Không! Tôi thề! Tôi xin thề!”

Garrett bước về phía Lydia. Cô co rúm người lùi lại, nhưng gã vội vã đi qua cô. Gã phát điên lên, cởi bỏ mà gần như xé toạc áo sơ mi, quần dài, đồ lót, bít tất. Cô nhìn chằm chằm thân hình gầy guộc của gã, cái kia vừa dựng ngược lên bây giờ chỉ hơi xìu xuống. Trần truồng, gã chạy tới góc phòng. Ở đó có một số món quần áo khác được gập lại, đặt trên sàn. Gã mặc chúng vào. Xỏ cả giày nữa.

Lydia vươn đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Qua cửa sổ, mùi hóa chất ấy đang sộc vào. Vậy cái bẫy của Garrett không phải là một quả bom – gã sử dụng chính ammonia làm vũ khí, nó đã rơi xuống người đội tìm kiếm, đốt cháy da thịt họ, làm mù mắt họ.

Garrett tiếp tục nói bằng giọng gần như thì thào: “Tao phải tới chỗ Mary Beth.”

“Chân tôi không thể đi được”, Lydia nức nở. “Cậu sẽ làm gì tôi?”

Garrett rút từ túi quần ra con dao gấp. Gã mở nó kêu cách một tiếng to. Quay về phía Lydia.

“Đừng, đừng, xin đừng…”

“Mày đau chân thế. Làm sao mà mày theo kịp tao.”

Lydia nhìn chằm chằm lưỡi dao. Nó ố bẩn và quăn queo. Cô thở gấp gáp.

Garrett bước đến gần hơn. Lydia bật khóc.

* * *

Làm sao bọn họ tới đây nhanh như thế? Garrett Hanlon lại băn khoăn tự hỏi trong lúc vội vã đi từ cửa trước cối xay ra chỗ con suối, nỗi sợ hãi làm tim gã nhói lên liên tục chẳng khác gì da thịt bị những lá sồi độc châm.

Chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, bọn kẻ thù của gã đã đi được từ Bến tàu kênh Nước đen tới cối xay này. Gã kinh ngạc, gã cứ tưởng rằng bọn họ phải mất ít nhất một ngày, có khi hai ngày mới tìm thấy dấu vết gã. Gã trai nhìn về phía lối mòn dẫn từ mỏ đá tới. Không có bóng dáng ai cả. Gã quẹo theo hướng ngược lại và bắt đầu từ từ bước xuôi một lối mòn khác – lối mòn này dẫn đi xa khỏi mỏ đá.

Vừa búng móng tay tanh tách gã vừa tự hỏi: Làm sao, làm sao, làm sao?

Thư giãn nào, Garrett tự nhủ. Còn khối thời gian. Sau khi chai ammonia đổ xuống những tảng đá, đám cảnh sát sẽ di chuyển chậm chạp như lũ bọ hung vần các cục phân, vì phải lo lắng đề phòng các cái bẫy khác. Chỉ vài phút nữa gã sẽ ở giữa những bãi lầy và bọn họ sẽ không thể nào đuổi theo gã. Thậm chí nếu có chó. Gã sẽ ở bên cạnh Mary Beth sau tám tiếng đồng hồ. Gã…

Đến đây, Garrett dừng lại.

Bên lề lối mòn là một vỏ chai nhựa đựng nước. Trông y như ai đó vừa vứt nó ra đây. Garrett khịt khịt mũi đánh hơi, nhặt cái vỏ chai lên, ngửi bên trong. Ammonia!

Tâm trí gã đột ngột xuất hiện một hình ảnh: một con ruồi vướng phải mạng nhện. Gã nghĩ: Mẹ kiếp! Bọn họ lừa mình!

Một giọng phụ nữ quát: “Đứng nguyên đó, Garrett”. Một phụ nữ tóc đỏ xinh đẹp mặc quần bò và áo phông đen bước ra khỏi bụi rậm. Cô ta cầm khẩu súng lục chĩa thẳng vào ngực gã. Ánh mắt cô ta hướng đến con dao trong tay gã, rồi lại hướng lên bộ mặt gã.

“Hắn ở đây”, người phụ nữ gọi to. “Tôi tóm được hắn rồi.” Tiếp theo, cô ta hạ giọng và nhìn thẳng vào Garrett: “Hãy làm như tôi bảo và cậu sẽ không sao. Tôi muốn cậu quẳng con dao đi, nằm úp mặt xuống đất.”

Nhưng gã trai không nằm xuống.

Gã chỉ đứng im, dáng lòng khòng vụng về, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái cứ mê mải búng móng tanh tách. Gã trông hết sức sợ hãi, tuyệt vọng.

Amelia Sachs liếc nhìn lần nữa con dao ố bẩn gã vẫn cầm chặt. Ống ngắm khẩu Smith & Wesson của cô chưa rời khỏi ngực Garrett.

Mắt cô cay sè vì ammonia và mồ hôi. Cô lấy ống tay áo lau mặt.

“Garrett…”, Sachs nói với giọng điềm tĩnh. “Hãy nằm xuống. Sẽ không có ai làm hại cậu nếu cậu làm những gì chúng tôi bảo.

Sachs nghe thấy tiếng hét từ đằng xa. “Tôi tìm thấy Lydia rồi”, Ned Spoto nói to. “Cô ấy ổn. Mary Beth không có ở đây.”

Lucy gọi: “Đâu, Amelia?”

“Trên lối mòn dẫn ra suối”, Sachs hét. “Ném con dao ra kia, Garrett. Ném xuống đất ấy. Rồi nằm xuống.”

Garrett thận trọng nhìn Sachs chằm chằm. Da gã nổi đầy các vệt đỏ, mắt ướt nhèm.

“Nào, Garrett. Chúng tôi đây có bốn người. Cậu chẳng làm gì được đâu.”

“Làm sao?”, Garrett hỏi. “Làm sao các người tìm thấy tôi?” Giợng gã nghe như giọng trẻ con, trẻ hơn phần lớn những thiếu niên mười sáu tuổi.

Tất nhiên, Sachs không cho Garrett biết rằng nhờ có Lincoln Rhyme mà họ đã phát hiện ra cái bẫy và cái cối xay. Ngay khi họ vừa bắt đầu đi xuôi theo lối mòn ở giữa, chỗ ngã tư trong rừng, nhà hình sự học đã gọi điện cho cô. Anh nói: “Một người bán thức ăn chăn nuôi mà Jim Bell hỏi thăm cho biết dân vùng này không sử dụng ngô làm thức ăn chăn nuôi. Anh ta bảo nó có lẽ là từ một cái cối xay nào đó và Jim biết một cái cối xay bị bỏ hoang năm ngoái đã xảy ra hỏa hoạn. Điều ấy giải thích cho các vết cháy sém.”

Bell cầm điện thoại hướng dẫn đội tìm kiếm đường đến chỗ cối xay. Rồi Rhyme lại cầm điện thoại bổ sung thêm: “Anh cũng có suy nghĩ về chất ammonia.”

Tác giả: