Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Rồi yên lặng. Mơ hồ một giọng đàn ông hét gọi gì đó.

Tiếng bước chân lui dần.

Gió lại rẽ cỏ và Sachs trông thấy lấp lóe chiếc kính ngắm của Culbeau. Gã gần như ở ngay trước mặt cô, cách chừng năm mươi feet, trên một gò đất không cao lắm – một vị trí bắn thuận lợi cho gã. Gã có thể nhỏm dậy với khẩu súng to bự kia và bao quát được khắp bãi cỏ. Cô bò nhanh hơn, chắc chắn rằng gã đang chiếu chiếc kính ngắm có độ chính xác cao vào Lucy – hoặc vào bên trong ngôi nhà gỗ và nhằm bắn Rhyme hay Mary Beth qua cửa sổ.

Nhanh hơn, nhanh hơn!

Sachs đứng lên và bắt đầu khom lưng chạy. Culbeau vẫn còn cách chừng ba mươi lăm feet.

Nhưng hóa ra Sean O’Sarian ở gần cô hơn nhiều. Sachs phát hiện ra điều này khi cô guồng chân chạy vào và vấp phải gã. Gã há hốc mồm trong lúc cô lăn qua gã, ngã ngửa ra. Cô ngửi thấy mùi rượu và mùi mồ hôi.

Ánh mắt O’Sarian điên dại. Gã trông y như một kẻ mắc chứng tâm thần phân liệt vậy.

Một khoảng lặng tưởng chừng vô tận và Sachs nâng khẩu súng ngắn lên cùng lúc gã vung khẩu Colt về phía cô. Cô đạp chân lùi lại, ngã người vào cỏ, và hai khẩu súng nổ đồng thời. Cô cảm thấy cái họng súng kia nã ba phát thì hết loạt đạn, cả ba phát đều trượt. Phát duy nhất cô bắn cũng trượt. Khi cô lăn sấp xuống và ngóc đầu tìm kiếm mục tiêu, gã đang vừa nhảy ào ào qua các búi cỏ vừa rú rít.

Đừng để lỡ cơ hội, Sachs tự nhủ mình. Và bất chấp khả năng bị Culbeau bắn, cô đứng lên nhằm O’Sarian. Tuy nhiên, trước khi Sachs kịp siết cò, Lucy Kerr đã đứng lên, nã cho gã một phát trong lúc gã đang chạy thẳng về phía cô. Đầu gã đàn ông nghênh lên và gã ôm lấy ngực. Lại một tràng cười. Rồi gã lăn lông lốc xuống cỏ.

Gương mặt Lucy hiện vẻ bàng hoàng và Sachs tự hỏi phải chăng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cảnh sát cô kết liễu một mạng người. Rồi Lucy thụp xuống. Lát sau, vài phát súng săn bắn nát đám cây cỏ chỗ cô vừa đứng.

Sachs tiếp tục tiến về phía Culbeau. Bây giờ cô di chuyển rất nhanh. Có vẻ gã đã xác định được vị trí của Lucy và chỉ chờ cô đứng lên sẽ nã một phát chính xác.

Còn chừng hai mươi feet, mười.

Chiếc kính ngắm lấp lóe rõ rệt hơn và Sachs chúi xuống.

Thu người lại, đợi tiếng súng nổ. Nhưng dưòng như gã đàn ông to lớn đó chưa trông thấy cô. Không có tiếng súng nổ và cô tiếp tục nằm sấp, trườn sang bên phải để kẹp lấy gã. Mồ hôi túa ra, chứng viêm khớp khiến các khớp xương của cô nhức nhối.

Còn năm feet.

Sẵn sàng.

Hoàn cảnh nổ súng không thuận lợi. Vì Culbeau chiếm vị trí trên một cái gò, muốn nhắm cho thật trúng Sachs sẽ phải lăn vào khoảng đất trống phía bên phải gã và đứng lên. Sẽ chẳng có gì che chắn. Nếu cô không ngay lập tức hạ gục gã, cô sẽ ở ngay trước mũi súng của gã. Và thậm chí nếu cô có hạ gục gã rồi, Tomel cũng sẽ có được vài giây quý giá đủ để nã vào cô bằng khẩu súng săn.

Nhưng không có sự lựa chọn nào cả.

Khi ta di chuyển…

Khẩu Smittie được giương lên, ngón tay đã kéo căng cò súng.

Một hơi thở sâu…

… chúng không thể bắt được ta.

Nào!

Sachs nhảy về phía trước và lăn vào khoảng đất trống. Cô chống một đầu gối ngồi dậy, nhằm bắn.

Và choáng váng há hốc miệng.

“Khẩu súng” của Culbeau chỉ là một đoạn ống lấy từ hệ thống chưng cất rượu cũ, còn chiếc kính ngắm chính là một mảnh chai đặt trên chốc. Dùng cái mẹo mà Sachs và Garrett đã sử dụng tại ngôi nhà nghỉ ven bờ sông Paquenoke.

Bị bịp rồi

Cỏ loạt soạt gần đó. Có tiếng bước chân. Amelia Sachs nằm dán xuống đất tựa một con bướm đêm.

* * *

Tiếng bước chân tiến đến gần hơn ngôi nhà gỗ, tiếng bước chân nện huỳnh huỵch, đầu tiên là rẽ qua các bụi rậm, rồi đi trên nền đất, rồi giẫm trên những bậc gỗ dẫn lên thềm nhà. Di chuyển chậm rãi. Đối với Rhyme, chúng nghe có vẻ ung dung hơn là thận trọng. Cũng có nghĩa là tự tin. Và vì thế mà nguy hiểm.

Lincoln Rhyme cố gắng hết sức để nhấc đầu lên khỏi đi văng, nhưng vẫn không thể trông thấy ai đang tiến đến.

Những tấm ván sàn kêu két một tiếng, và Rich Culbeau, cầm khẩu súng trường dài loằng ngoằng, nhìn vào bên trong.

Rhyme lại cảm thấy nỗi khiếp sợ nhói lên. Sachs có làm sao không? Một trong số hàng chục phát súng anh nghe được đã hạ gục cô ư? Cô đang bị thương nằm đâu đó giữa bãi cỏ bụi bốc mù mịt ư? Hay chết rồi?

Culbeau nhìn Rhyme và Thom, đi đến kết luận rằng họ chẳng phải mối đe dọa. Vẫn đứng ở ngưỡng cửa, gã hỏi Rhyme: “Mary Beth đâu?”

Rhyme nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông, nói: “Tôi không biết. Cô ta đã chạy ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ. Năm phút trước”.

Culbeau liếc nhìn xung quanh căn phòng, rồi ánh mắt dừng lại ở cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.

Rhyme vội vã nói: “Tại sao các anh lại hành động như thế này? Các anh theo đuổi cái gì vậy?”

“Chạy ra ngoài à? Tao không trông thấy.” Culbeau bước thêm mấy bước vào bên trong nhà, mắt nhìn cánh cửa tầng hầm. Rồi gã hất đầu chỉ về phía sau, về phía bãi cỏ. “Bọn nó đáng lẽ không được để mày ở đây một mình. Việc này là sai lầm của bọn nó.” Gã xem xét cơ thể Rhyme. “Chuyện gì đã xảy ra với mày vậy?”

“Tôi bị thương trong một tai nạn.”

“Mày là cái tay người New York mà ai ai cũng đều đang nói tới đấy. Chính mày đã xác định được con bé ở đây. Mày thực sự không thể cử động sao?”

“Không.”

Culbeau khe khẽ cười hiếu kỳ, y như gã vừa bắt được một loài cá mà gã chưa bao giờ biết là có tồn tại.

Ánh mắt Rhyme lướt sang cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, rồi lại trở về với Culbeau.

Gã đàn ông to lớn nói: “Hãy chắc chắn rằng mày đã tự chuốc lấy chuyện lôi thôi ở đây. Lôi thôi hơn mày dự tính đấy.”

Rhyme không đáp lại gì và cuối cùng Culbeau bước tới, chĩa khẩu súng cầm bằng một tay vào cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.

“Mary Beth rời khỏi đây rồi, hả?”

“Cô ta chạy ra ngoài. Anh định đi đâu?”, Rhyme hỏi.

Culbeau nói: “Nó ở dưới đây, phải không?”. Gã kéo cho cánh cửa mở toang và nhả đạn, lên đạn, nhả đạn tiếp. Thêm ba phát. Rồi gã ngó xuống khoảng tối mù mịt khói thuốc súng, nạp lại đạn.

Đó là lúc Mary Beth McConnell, giơ cao cây chùy thô sơ của cô, bước ra từ phía sau cánh cửa trước, nơi cô đã nấp rình. Nheo mắt quyết tâm, cô vung mạnh món vũ khí. Nó đập vào bên đầu Culbeau, làm rách một đoạn tai gã. Khẩu súng trường tuột khỏi tay gã và lăn theo các bậc thang xuống tầng hầm tối om. Nhưng gã không bị thương nặng, gã vung nắm đấm khổng lồ, đấm thẳng vào ngực Mary Beth, cô thở hổn hển, ngã xuống sàn, mất hết nhuệ khí. Cô nằm nghiêng, rên rỉ thảm thiết.

Culbeau sờ tai và xem xét chỗ máu chảy. Rồi gã nhìn xuống cô gái trẻ. Từ cái bao đeo ở thắt lưng, gã rút ra con dao gấp, mở đánh tách. Gã túm mái tóc màu nâu của cô, kéo lên, lộ ra cái cổ trắng ngần.

Mary Beth chộp cổ tay gã, cố gắng giữ nó lại. Tuy nhiên hai cánh tay gã quá to và lưỡi dao tối thẫm cứ thế đưa lại gần da thịt cô.

“Dừng lại.” Một giọng nói cất lên ở ngưỡng cửa. Garrett Hanlon vừa bước vào. Gã đang cầm hòn đá lớn xám xịt. Gã bước lại gần Culbeau. “Để cô ấy yên và cút mẹ mày ra khỏi đây.”

Culbeau buông tóc Mary Beth, cô đập đầu xuống sàn. Gã đàn ông to lớn lùi lại. Gã sờ tai lần nữa, cau mày. “Này, thằng nhãi, mày là đứa nào mà chửi tao hả?”

“Nào, cút đi.”

Culbeau cười lạnh lùng. “Tại sao mày quay lại? Tao nặng hơn mày đến một trăm pound. Và tao có con dao Buck. Mày có độc hòn đá đó thôi. Chà, hãy tới đây. Chúng ta sẽ cùng giao đấu, giải quyết vấn đề.”

Garrett búng móng tay hai lần. Gã khom lưng xuống như võ sĩ đấu vật, chậm chạp bước tới. Bộ mặt gã thể hiện một quyết tâm trông phát sợ. Gã giả vờ ném hòn đá mấy lần. Culbeau né người, lùi lại. Rồi gã đàn ông to lớn phá lên cười, đánh giá đối thủ và có lẽ đi đến kết luận rằng gã trai không phải mối đe dọa ghê gớm lắm. Gã xông tới, vung con dao đâm vào cái bụng gầy guộc của Garrett. Gã trai nhảy phắt về phía sau và lưỡi dao đâm hụt. Nhưng Garrett đã ước lượng sai khoảng cách, đập mạnh người vào tường. Gã khuỵu xuống, choáng váng.

Culbeau lau bàn tay vào quần, thản nhiên nắm lại con dao quan sát Garrett vẻ không chút xúc động, y như gã chỉ chuẩn bị làm thịt một con hươu mà thôi. Gã bước tới.

Đúng lúc đó, một sự di động loáng lên từ sàn nhà. Mary Beth vẫn đang nằm trên sàn, chộp được cây chùy và vung nó đập vào mắt cá chân Culbeau. Gã hét lên và quay về phía cô, giơ dao. Nhưng Garrett đã xông đến, đẩy mạnh vào vai gã. Culbeau mất thăng bằng, trượt gối qua các bậc cầu thang xuống tầng hầm. Nửa chừng thì gã níu mình lại được. “Đồ oắt con khốn kiếp”, gã gầm lên.

Rhyme trông thấy Culbeau mò mẫm trên các bậc cầu thang tối om tìm khẩu súng trường. “Garrett! Hắn đang tìm khẩu súng!”

Gã trai rất chậm rãi bước tới cửa tầng hầm và cầm hòn đá lên. Nhưng gã không ném nó. Gã định làm gì? Rhyme băn khoăn tự hỏi. Anh quan sát Garrett kéo nắm giẻ ra khỏi một cái lỗ phía dưới đáy. Gã nhìn xuống Culbeau, nói: “Nó không phải một hòn đá đâu”. Và, khi mấy con vật mặc áo vàng đầu tiên bay ra khỏi cái lỗ đó, gã ném cái tổ vào mặt Culbeau, đóng đánh sầm cánh cửa tầng hầm lại. Gã bập ổ khóa, bước lùi ra phía sau.

Hai viên đạn xuyên qua cánh cửa gỗ, rồi mất hút qua trần nhà.

Nhưng không có thêm tiếng súng nổ nào nữa. Rhyme nghĩ Culbeau chắc phải bắn nhiều hơn hai phát.

Rồi anh cũng nghĩ những tiếng thét từ tầng hầm sẽ vang vọng lâu hơn bình thường.

* * *

Harris Tomel biết đã đến lúc nhanh chóng rời khỏi đây, quay lại Tanner’s Corner.

O’Sarian đã ngoẻo – không sao, việc ấy đâu gây mất mát gì – và Culbeau đã vào nhà xử lý lũ còn lại. Thế thì nhiệm vụ của Tomel là tìm ra Lucy. Nhưng gã chẳng ngần ngại. Gã vẫn còn nhoi nhói nỗi xấu hổ vì đã không thể nhúc nhích được lúc đứng đối diện Trey Williams và chính cái thằng oắt con tâm thần O’Sarian lại cứu tính mạng gã.

Tác giả: