Cái ghế trống – Jeffery Deaver

“Cuộc phẫu thuật của anh ngày kia mới tiến hành, Rhyme”, Sachs thuyết phục. “Và từ nay tới lúc phẫu thuật anh chỉ có các xét nghiệm đó thôi.”

A, những động cơ ngấm ngầm của em đang hiện ra kìa, Sachs…

Nhưng cô đã ghi được điểm. Rhyme đang nhìn vào khoảng thời gian nhàn rỗi xông xênh trước mắt. Và nó sẽ là khoảng thời gian nhàn rỗi trước phẫu thuật – tức sẽ không có rượu Scotch mười tám năm. Dù sao thì một người liệt tứ chi biết làm gì ở một thị trấn nhỏ của Bắc Carolina đây? Kẻ thù ghê gớm nhất của Rhyme không phải là các cơn co thắt, nỗi đau đớn tưởng tượng hay chứng tăng phản xạ vốn vẫn khiến những bệnh nhân mắc bệnh tuỷ sống khổ sở, mà nó là tâm trạng buồn tẻ.

“Tôi sẽ cho các anh một ngày”, cuối cùng Rhyme nói. “Miễn sao là nó không trì hoãn cuộc phẫu thuật. Tôi đã phải ở trong danh sách chờ mổ suốt mười bốn tháng.”

“Đồng ý, thưa sếp”, Bell trả lời. Gương mặt mệt mỏi của anh ta sáng lên.

Nhưng Thom lắc đầu. “Nghe này, Lincoln, chúng ta không ở đây để làm việc. Chúng ta ở đây để mổ cho anh và rồi trở về nhà. Tôi đâu có được một nửa số thiết bị cần thiết để chăm sóc anh nếu anh làm việc.”

“Chúng ta đang ở trong một bệnh viện, Thom. Tôi chẳng ngạc nhiên nếu tìm thấy hầu hết những gì cậu cần ở đây. Chúng ta sẽ trao đổi với Tiến sĩ Weaver. Tôi chắc chắn chị ấy sẽ vui vẻ giúp đỡ chúng ta.”

Anh chàng phụ tá, đỏm dáng trong chiếc áo sơ mi trắng, quần và cà vạt màu nâu vàng là phẳng phiu, nói: “Xin nhớ cho, tôi không nghĩ đây là ý kiến hay đâu.”

“Nhưng cũng giống như các tay thợ săn ở mọi nơi – dù đi lại được hay không – một khi Lincoln Rhyme đã quyết định đuổi theo con mồi, không có gì là vấn đề nữa. Lúc này, anh phớt lờ Thom và bắt đầu thẩm vấn Jim Bell. “Hắn chạy trốn bao lâu rồi?”

“Mới vài tiếng đồng hồ”, Bell nói. “Việc tôi sẽ làm là yêu cầu một cảnh sát đem đến các chứng cứ mà chúng tôi đã tìm thấy và có thể cả bản đồ vùng này. Tôi đang nghĩ…”

Nhưng giọng Bell nhỏ đến khi Rhyme lắc đầu và cau mày. Sachs nín cười, cô biết điều gì chuẩn bị tới.

“Không”, Rhyme đáp dứt khoát. “Chúng tôi sẽ tới chỗ các anh. Các anh sẽ phải bố trí địa điểm cho chúng tôi – nói lại xem quận lỵ ở đâu nhỉ?”

“Ừm, Tanner’s Corner.”

“Bố trí địa điểm để chúng tôi có thể làm việc. Tôi sẽ cần một trợ lý khám nghiệm hiện trường… Các anh có la-bô[11] tại trụ sở chứ?”

“Chúng tôi ấy à?”, viên cảnh sát trường bối rối hỏi. “Hầu như không có gì.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ cho anh danh sách các thiết bị chúng tôi cần. Anh có thể mượn từ cảnh sát bang.” Rhyme nhìn đồng hồ treo tường. “Chúng tôi có thể tới đó sau nửa tiếng. Ðúng không, Thom?”

“Lincoln…”

“Đúng không?”

“Nửa tiếng”, anh chàng phụ tá nhẫn nhục lẩm bẩm.

Bây giờ thì ai ở trong tâm trạng không vui đây?

“Hãy lấy các tờ khai ở chỗ Tiến sĩ Weaver. Mang chúng theo. Cậu có thể điền thông tin trong lúc Sachs và tôi làm việc.”

“Được rồi, được rồi.”

Sachs đang ghi một danh sách các thiết bị khám nghiệm hiện trường cơ bản. Cô giơ lên cho Rhyme đọc. Anh gật đầu, rồi nói: “Bổ sung thêm thiết bị xác định mật độ. Những cái khác có vẻ ổn rồi”.

Sachs bổ sung thêm vào danh sách rồi đưa cho Bell. Anh ta đọc, ngập ngừng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố gắng. Nhưng tôi thực không muốn sếp bị phiền phức quá…”.

“Jim, hy vọng tôi có thể phát biểu thẳng thắn.”

“Tất nhiên ạ.”

Nhà hình sự hạ thấp giọng: “Chỉ xem xét một chút chứng cứ sẽ không đem đến tác dụng gì. Nếu việc này được thực hiện, Amelia và tôi sẽ chịu trách nhiệm săn đuổi đối tượng. Chịu trách nhiệm một trăm phần trăm. Bây giờ, anh thành thật nói xem – như thế có gây rắc rối gì cho ai không?”.

“Tôi xin đảm bảo là không”, Bell trả lời.

“Tốt. Bây giờ thì anh nên đi lấy các thiết bị đó. Chúng tôi phải di chuyển đây.”

Và cảnh sát trưởng Bell còn đứng đó một lát, gật đầu, một tay cầm mũ, một tay cầm bản danh sách Sachs đưa, trước khi bước về phía cửa. Rhyme chắc chắn rằng ông anh họ Roland, một người mang nhiều đặc tính của dân miền Nam, có vẻ mặt hoàn toàn giống vẻ mặt viên cảnh sát trưởng. Rhyme không nhớ chính xác câu thành ngữ đó thế nào, nhưng đại khái nó liên quan đến đuôi con gấu[12].

“Ồ, còn một điều nữa”, Sachs nói, gọi theo Bell vừa bước qua cửa. Anh ta dừng chân, quay đầu lại. “Đối tượng? Tên hắn là gì?”

“Garrett Hanlon. Nhưng ở Tanner’s Corner người ta gọi hắn là Thằng Bọ.”

* * *

Paquenoke là một quận nhỏ nằm ở mạn đông bắc Bắc Carolina. Tanner’s Corner, gần như ở trung tâm của quận, là thị trấn lớn nhất và được vây bọc bởi từng cụm những khu dân cư cũng như những khu buôn bán nhỏ hơn, chưa chính thức thuộc phạm vi chính quyền quản lý, ví dụ khu Bến tàu kênh Nước đen co cụm bên sông Paquenoke – mà hầu hết dân địa phương gọi là sông Paquo – cách quận lỵ vài dặm về phía bắc.

Về phía nam con sông tập trung phần lớn các khu vực dân cư và buôn bán của quận. Phía này rải rác những đầm lầy, những cánh rừng, đồng ruộng và những cái ao tĩnh lặng. Gần như tất cả dân cư đều sinh sống ở phía này cả. Ngược lại, phía bắc Sông Paquo, địa hình rất nguy hiểm. Đầm lầy Sầu Thảm từng lấn vào, nuốt mất những khu nhà lưu động, những khu nhà cố định, vài nhà máy xay và xí nghiệp bên bờ sông. Các bãi lầy uốn khúc đã thay thế cho những cái ao, những đồng ruộng và rừng, chủ yếu là rừng già, thì không thể vào được, trừ phi người ta đủ may mắn để tìm thấy một lối mòn. Chẳng ai sinh sống ở phía ấy của con sông trừ đám rượu lậu, ma túy và những kẻ dở hơi rồ dại. Thậm chí cánh thợ săn cũng tránh khu vực này sau sự việc bầy lợn lòi đuổi theo Tal Harper cách đây hai năm, nửa bầy đã bị bắn chết vẫn không khiến số còn lại ngừng ngấu nghiến cắn xé anh ta trước khi có sự trợ giúp.

Giống như hầu hết người trong quận, Lydia Johansson hiếm khi đi về phía bắc sông Paquo, và nếu đi thì không bao giờ đi quá xa khỏi thị trấn. Lúc này, với nỗi tuyệt vọng cùng cực, cô nhận ra rằng cô đã bước qua cái ranh giới nào đấy để đặt chân sang một chốn mà từ đó có lẽ cô sẽ không bao giờ trở về – cái ranh giới không chỉ đơn thuần về địa lý, nó còn là ranh giới về tinh thần.

Tất nhiên, cô khiếp sợ bị kéo lê đằng sau cái sinh vật này – khiếp sợ cái cách gã nhìn ngó khắp cơ thể cô, khiếp sợ sự đụng chạm của gã, khiếp sợ bị chết bởi cái nóng – hoặc bởi say nắng, bởi rắn cắn – nhưng điều khiến cô khiếp sợ nhất là cô ý thức được rằng cô đã bỏ lại sau lưng, phía nam con sống, đời sống dễ chịu, mong manh, nhỏ bé của mình: vài bạn bè và các y tá cùng làm việc tại phòng bệnh, anh chàng bác sĩ mà cô mất công tán tỉnh vô ích, những bữa tiệc pizza, bộ phim Sièneld chiếu lại trên truyền hình, mấy cuốn truyện kinh dị, món kem lạnh, đám cháu con chị gái cô. Cô thậm chí còn khao khát ngoảnh lại những quãng thời gian khổ sở trong cuộc đời – cuộc vật lộn với cân nặng, cuộc đấu tranh để bỏ thuốc lá, những đêm đơn côi, sự thiếu vắng đằng đẵng những cú điện thoại từ người đàn ông cô thi thoảng gặp (cô gọi anh ta là “bạn trai”, tuy cô biết rằng đó chỉ là mơ tưởng)… Giờ đây ngay cả những điều này cũng dường như gây nên nỗi đau xót mãnh liệt, đơn giản bởi chúng quá thân thuộc.

Nhưng bên Lydia giờ đây không có lấy một chút an ủi nào.

Cô nhớ cái cảnh tượng khủng khiếp tại căn chòi săn – Ed Schaeffer nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đất, hai cánh tay và khuôn mặt bị bầy ong bắp cày đốt sưng vù một cách quái dị. Garrett đã lầm bầm: “Đáng lẽ lão ta không được động vào chúng. Đám ong bắp cày chỉ tấn công khi gặp nguy hiểm thôi. Đó là lỗi của lão ta“. Gã từ từ bước vào bên trong căn chòi nhặt nhạnh những thứ gì đó, đám ong phớt lờ hắn. Gã trói tay Lydia ra phía trước bằng băng dính nhựa, rồi dẫn cô đi xuyên qua rừng cho tới lúc này đã đươc vài dặm.

Gã trai bối rối di chuyển, kéo giật cô về một hướng, rồi lại kéo giật cô về một hướng khác. Gã tự nói với mình. Gã gãi những vết đỏ trên mặt. Một lần, gã dừng chân bên một vũng nước và nhìn chằm chằm. Gã đợi cho mấy con rệp hay nhện gì đó nhảy khỏi mặt nước, rồi áp mặt mình xuống nước, ngâm làn da đang ngứa rát. Gã nhìn xuống bàn chân, cởi chiếc giày còn lại ra và lẳng đi. Hai người tiếp tục xuyên qua rừng trong buối sáng nóng nực.

Lydia liếc nhìn tâm bản đồ thò ra bên ngoài túi quần gã trai. “Chúng ta đi đâu đây?”, cô hỏi.

“Câm mồm. Nghe không?”

Mười phút sau, gã trai bắt Lydia cởi giày và hai người lội qua một con suối nông, bẩn thỉu. Khi lội qua con suối rồi, gã đẩy cô ngồi bệt xuống. Garrett ngồi trước mặt cô và trong lúc quan sát đôi chân, khe ngực cô, gã chậm rãi lau khô bàn chân cô bằng nắm giấy ăn nhãn hiệu Kleenex mà gã lôi từ túi quần ra. Cô cảm thấy ghê tởm trước sự đụng chạm của gã giống như lần đầu tiên cô phải lấy mẫu mô từ một xác chết trong nhà xác bệnh viện. Gã xỏ lại đôi giày màu trắng cho cô, buộc dây chặt chẽ, nắm bụng chân cô lâu hơn mức cần thiết. Sau đó, gã xem xét tấm bản đồ và lại lôi cô vào rừng.

Gã búng móng tay, gãi má…

Đầm lầy dần dần chằng chịt hơn, nước đen hơn và sâu hơn. Lydia đồ là họ đang đi về phía đầm lầy Sầu Thảm, tuy cô không tưởng tượng nổi lý do tại sao. Chỉ khi không thể đi xa thêm vì bị những bãi lầy chặn lại, Garrett mới ngoặt vào một cánh rừng thông lớn mát mẻ hơn nhiều so với đất lộ ra trên những bãi lầy, khiến Lydia nhẹ cả người.

Tác giả: