Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Nhà truyền giáo lẩm bẩm: “Tao đã bảo mày phải kiên nhẫn. Sau năm phút là bọn ta đưa được nó ra và chỉ nửa tiếng đồng hồ nữa là bọn ta cho nó dang tay dang chân ra ở chỗ mày. Bây giờ thì kế hoạch của bọn ta rối tung lên rồi.”

Dang tay dang chân…

Lời gã kia nằm trong đầu óc Mary Beth một lát trước khi ý nghĩa của nó xuất hiện: không có cuộc gọi cho cảnh sát nào cả, không có ai đang tới cứu cô.

“Trời ơi, nhìn này. Nhìn này!” Tom giơ cổ tay bị cứa lên, máu đang chảy ròng ròng xuống cánh tay.

“Đ.mẹ”, nhà truyền giáo lẩm bẩm. “Bọn ta sẽ phải nhờ người khâu chỗ đó lại. Mày ngu lắm. Tại sao mày không đợi được chứ? Thôi nào, hãy đi xử lý chỗ đó đã.”

Mary Beth nhìn Tom loạng choạng bước vào cánh đồng cỏ. Cách ô cửa sổ mười feet, gã dừng lại. “Đồ chó cái thối tha! Mày hãy sẵn sàng đi. Bọn tao sẽ quay lại.” Gã liếc nhìn xuống và cúi người khuất khỏi tầm nhìn một lát. Rồi gã đứng lên, cầm hòn đá cỡ quả cam to trong bàn tay còn lành lặn. Gã ném nó qua chấn song. Mary Beth loạng choạng lùi về phía sau đúng lúc nó đáp vào căn phòng, chỉ cách cô chừng gang rưỡi. Cô buông người lên đi văng, khóc nức nở.

Trong khi hai gã bước về phía cánh rừng, cô lại nghe thấy Tom hét: “Mày hãy sẵn sàng đi!”

* * *

Cả lũ đang ở nhà Harris Tomel, một ngôi nhà đẹp năm phòng ngủ kiến trúc kiểu thuộc địa, tọa lạc trên bãi cỏ khá lớn mà gã chưa bao giờ mó tay sửa sang. Ý tưởng về việc trang trí bãi cỏ của Tomel chỉ là đỗ chiếc F-250 ở đằng trước và chiếc Suburban ở đằng sau.

Gã làm như thế này vì, dù sao trong bộ ba gã cũng là kẻ đã vào đại học và sở hữu nhiều áo len hơn sơ mi ca rô, Tomel phải nỗ lực hơn một chút để ra dáng một gã nhà quê thô lậu. Ờ, chắc chắn gã từng phải ngồi tù, nhưng đó là sau chuyến làm ăn bậy bạ ở Raleigh, nơi gã bán cổ phiếu, trái phiếu trong các công ty mà vấn đề duy nhất của chúng là chúng không tồn tại. Gã có thể bắn ngang ngửa một tay bắn tỉa nhưng Culbeau chưa bao giờ thấy hay nghe nói gã tự mình trực tiếp tấn công ai, ít nhất là những người không quan hệ gì tới gã. Tomel cũng suy nghĩ quá nhiều, dành quá nhiều thời gian cho áo quần, gọi rượu pha bằng những loại yêu cầu riêng, thậm chí tại quán bar Eddie.

Bởi vậy, khác với Culbeau, kẻ lao động quần quật xây dựng cơ ngơi của mình, và khác với O’Sarian, kẻ xoay xở đủ cách nhặt về các cô nàng phục vụ bàn để các cô nàng ấy săn sóc tới cái nhà lưu động cho gã, Harris Tomel cứ mặc kệ nhà cửa sân xướng. Culbeau đồ rằng Tomel hy vọng sẽ tạo được ấn tượng gã là một kẻ bần tiện.

Nhưng đó là việc của Tomel và bộ ba đang có mặt tại ngôi nhà với sân trước sân sau nhếch nhác cùng các vật trang điểm thảm cỏ đến từ thành phố Detroit đâu phải nhằm mục đích bàn bạc chuyện tôn tạo quang cảnh, các gã có mặt tại đây chỉ vì một lý do duy nhất: Tomel đã được thừa kế bộ sưu tập súng ăn đứt mọi bộ sưu tập súng khác khi cha gã đã câu cá trên băng ở hồ Spivy vào đêm Giao thừa cách đây mấy năm và ngày hôm sau chẳng tỉnh dậy nữa.

Cả lũ đứng trong căn phòng ốp gỗ của Tomel, xem xét các hộp đựng súng, đúng cái kiểu hai mươi năm trước Culbeau và O’Sarian đứng bên cạnh giá bày kẹo rẻ tiền ở cửa hiệu tạp phẩm Peterson trên phố Cây Thích, quyết định xem thó cái nào.

O’Sarian cầm lên khẩu Colt AR-15 màu đen, phiên bản dân sự của khẩu M-16, vì gã lúc nào cũng oang oang nói mãi về Việt Nam và xem tất cả các bộ phim chiến tranh gã có thể kiếm.

Tomel lấy khẩu Browning được khảm dát rất đẹp mà Culbeau thèm muốn y như gã thèm muốn đám đàn bà con gái trong quận, tuy bản thân gã là một tay súng trường và gã thích khoan được một lỗ vào tim con nai ở cách xa gần ba trăm thước hơn việc nổ một phát khiến một con vịt chỉ còn nắm lông. Phần gã, hôm nay, gã lựa chọn khẩu Winchester .30-06 rất diện của Tomel với chiếc kính ngắm to hơn hẳn bình thường.

Ba gã gói ghém vô số đạn, nước, điện thoại di động của Culbeau, thức ăn. Và tất nhiên cả rượu lậu. Cả túi ngủ nữa. Tuy không gã nào nghĩ cuộc săn sẽ kéo dài.

CHƯƠNG HAI MƯƠI TƯ

Một Lincoln Rhyme nghiêm nghị lăn xe quay vào la-bô khám nghiệm đã được thu dọn.

Lucy Kerr và Mason Germain đứng bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ ép công nghiệp lúc nãy đặt kính hiển vi. Họ đứng khoanh tay trước ngực và khi Thom cùng Rhyme vào phòng, cả hai đều nhìn nhà hình sự học cùng anh chàng phụ tá với vẻ vừa khinh miệt vừa nghi ngờ.

“Thế quái nào mà cô ta có thể làm việc đó chứ?”, Mason hỏi. “Lúc ấy cô ta nghĩ gì?”

Nhưng đây chỉ là hai trong số nhiều câu hỏi về Amelia Sachs và việc cô đã làm, những câu hỏi không thể trả lời, chưa thể, bởi vậy Rhyme chỉ hỏi: “Có ai bị thương không?”

“Không”, Lucy nói. “Nhưng Nathan rất bàng hoàng, nhìn xuống nòng khẩu Smith & Wesson mà chúng tôi thật điên rồ mới đưa cho cô ta.”

Rhyme nỗ lực duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng nỗi lo sợ cho Sachs xuyên thấu trái tim anh. Lincoln Rhyme vốn tin tưởng vào các chứng cứ hơn bất cứ thứ gì khác, và các chứng cứ thì chỉ ra rõ ràng rằng Garrett Hanlon là một kẻ bắt cóc, giết người. Sachs, bị vẻ ngoài có tính toán của gã đánh lừa, cũng đang chịu nguy hiểm y như Mary Beth hay Lydia.

Jim Bell bước vào phòng.

“Cô ấy có lấy cái xe nào không?”, Rhyme tiếp tục hỏi.

“Tôi nghĩ là không”, Bell nói. “Tôi đã hỏi xung quanh đây. Không có cái xe nào biến mất cả.”

Bell nhìn tấm bản đồ vẫn được dính trên tường. “Đây không phải một khu vực dễ dàng để đi khỏi, cũng không dễ dàng bị phát hiện. Nhiều đầm lầy, không nhiều đường lớn. Tôi đã…”

Lucy nói: “Hãy sử dụng chó, Jim. Irv Wanner trông nom mấy con chó săn cho cảnh sát bang đấy. Hãy gọi cho Đại úy Dexter ở Elizabeth City và xin số điện thoại của Irv. Ông ta sẽ lần theo dấu vết bọn họ.”

“Ý kiến hay đấy. Chúng ta sẽ…”

“Tôi muốn đề xuất một việc”, Rhyme ngắt lời.

Mason cất tiếng cười lạnh lùng.

“Cái gì?” Bell hỏi.

“Tôi muốn thương lượng với anh.”

“Không thương lượng gì hết”, Bell nói. “Cô ta là một tội phạm chạy trốn. Và có súng, để nhả đạn.”

“Chị ấy sẽ không bắn bất cứ ai”, Thom nói.

Rhyme tiếp tục: “Amelia tin tưởng rằng không có cách nào khác để tìm thấy Mary Beth. Đó là lý do tại sao cô ấy hành động như vậy. Họ đang đến chỗ Mary Beth bị giam giữ.”

“Điều này chẳng thành vấn đề”, Bell nói. “Vấn đề là không thể cướp một kẻ giết người ra khỏi nhà tù được.”

“Hãy cho tôi hai mươi tư tiếng đồng hồ trước khi anh gọi cảnh sát bang. Tôi sẽ tìm thấy hai người cho anh. Chúng ta có thể vạch các lời buộc tội. Nhưng nếu để cảnh sát bang và chó nghiệp vụ tham gia vào thì chúng ta đều biết rằng họ sẽ hành động đúng theo quy định, mà như thế thì có nghĩa sẽ có nhiều khả năng dẫn đến thương vong.”

“Thương lượng ghê nhỉ, Lincoln”, Bell nói. “Cô bạn anh đã cướp tù nhân của chúng tôi…”

“Nếu không nhờ tôi thì hắn đã chẳng trở thành tù nhân của các vị. Tự các vị chẳng bao giờ tìm thấy hắn được.”

“Thôi, quên mẹ nó đi”, Mason nói. “Chúng ta đang lãng phí thời gian và mỗi phút chúng ta lãng phí nói này nói nọ bọn nó sẽ đi được xa hơn đấy. Tôi tán thành quan điểm huy động tất cả mọi người ở thị trấn tìm kiếm bọn nó. Rải cảnh sát khắp khu vực này. Làm như Henry Davett gợi ý ấy. Phát súng trường và…”

Bell cắt lời anh ta, hỏi Rhyme: “Nếu chúng tôi cho anh hai mươi tư tiếng đồng hồ thì chúng tôi được gì?”

“Tôi sẽ ở lại giúp đỡ các anh tìm thấy Mary Beth. Dù mất bao nhiêu lâu.”

Thom nói: “Cuộc phẫu thuật, Lincoln…”

“Quên cuộc phẫu thuật đi”, anh lẩm bẩm, cảm thấy nỗi tuyệt vọng khi nói điều này. Anh biết lịch của Tiến sĩ Weaver sít sao đến mức nếu anh bỏ lỡ ngày hẹn đã đặt trên bàn anh sẽ phải quay lại danh sách chờ. Cái ý nghĩ là Sachs làm việc này để anh không làm phẫu thuật được thoáng qua trong đầu Rhyme. Kéo dài thêm vài ngày và cho anh cơ hội thay đổi quyết định. Nhưng anh gạt cái ý nghĩ đó sang bên, nổi khùng lên với chính mình: Hãy tìm ra cô ấy, hãy cứu cô ấy. Trước khi Garrett bổ sung cô ấy vào danh sách các nạn nhân của gã.

Bị đốt một trăm ba mươi bảy phát.

Lucy nói: “Chúng tôi đang đứng trước cái, người ta gọi thế nào nhỉ, lòng trung thành bị chia sẻ, có phải không?”

Mason nói: “Đúng, làm sao chúng tôi biết được rằng anh sẽ không khiến chúng tôi tìm kiếm lòng vòng và để cô ta trốn thoát?”

“Bời vì…”, Rhyme kiên nhẫn nói. “Amelia đã sai lầm. Garrett là kẻ sát nhân và hắn chỉ sử dụng cô ấy để vượt ngục. Một khi hắn không cần cô ấy nữa, hắn sẽ giết cô ấy.”

Bell đi đi lại lại một lúc, đăm đăm nhìn tấm bản đồ. “Được rồi, chúng tôi sẽ làm như vậy, Lincoln. Anh có hai mươi tư tiếng.”

Mason thở dài. “Và cách quái nào mà ông tìm thấy cô ta giữa chốn hoang dã ấy chứ?” Anh ta hất tay về phía tấm bản đồ. “Ông sẽ chỉ gọi cho cô ta và hỏi cô ta ở đâu ư?”

“Đây chính xác là việc tôi sẽ làm. Và ai đó hãy đưa Ben Kerr quay lại đây!”

* * *

Lucy Kerr đứng trong văn phòng bên cạnh phòng tác chiến, gọi điện thoại.

“Cảnh sát bang Bắc Carolina, Elizabeth City nghe đây.” Giọng phụ nữ trả lời dứt khoát. “Chị cần gì?”

“Tôi muốn gặp Thám tử Gregg.”

“Xin giữ máy.”

“A lô?” Lát sau, một giọng nam giới hỏi.

“Pete, tôi là Lucy Kerr ở Tanner’s Corner.”

“Này, Lucy, tình hình thế nào? Mấy cô gái mất tích sao rồi?”

“Đã kiểm soát được tình, hình”, Lucy nói, giọng điềm tĩnh, tuy cô điên tiết vì Bell cứ khăng khăng yêu cầu cô phải nhắc lại đúng như lời Lincoln Rhyme: “Nhưng chúng tôi gặp một vấn đề nhỏ khác”.

Tác giả: