Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Cô tưởng Amelia sẽ xì một tiếng trước gợi ý này, những cô gái ấy đơn giản là rút điện thoại di động ra gọi. Cô nói vào điện thoại: “Bọn em đang ở trong rừng thông, Rhyme. Có một lối mòn nhưng bọn em chẳng thể tìm thấy bất cứ dấu hiện nào cho thấy Garrett đã đi theo lối mòn này. Lucy nhận định rằng việc hắn đã đi theo lối mòn này không hợp lý. Cô ấy bảo về phía đông bắc chỉ chủ yếu là đầm lầy. Chẳng có chỗ nào cho hắn đi cả.”

Lucy lên tiếng: “Tôi nghĩ hắn đi về phía tây. Hoặc phía nam, quay lại bên kia sông.”

“Theo lối đó hắn có thể tới Millerton”, Jesse gợi ý.

Lucy gật đầu. “Một số nhà máy xung quanh đó đã đóng cửa khi các công ty chuyển việc kinh doanh sang Mexico. Các ngân hàng tịch thu rất nhiều bất động sản thế chấp. Có hàng chục tòa nhà bỏ hoang cho hắn ẩn nấp.”

“Hoặc phía đông nam”, Jesse lại gợi ý. “Nếu là tôi, tôi sẽ đi theo hướng đó – theo đường 112 hay theo tuyến đường sắt. “Về phía ấy cũng có hàng lô nhà cửa và chuồng trại cũ.”

Amelia nhắc lại những lời này cho Rhyme.

Trong lúc ấy, Lucy Kerr tự nhủ thầm: Anh ta là một con người mới lạ lùng làm sao, bị tàn tật rất nặng mà vẫn rất tự tin.

Nữ cảnh sát đến từ New York lắng nghe rồi cúp máy. “Lincoln bảo cứ tiếp tục đi. Các chứng cứ không cho thấy hắn đi theo những hướng kia.”

“Không phải là không có bất cứ cây thông nào về phía tây và phía nam sao”, Lucy nói gay gắt.

Nhưng cô gái tóc đỏ lắc đầu. “Điều đó nghe có thể hợp lý, tuy nhiên không phải là điều mà các chứng cứ chỉ ra. Chúng ta tiếp tục đi.”

Ned và Jesse nhìn hai người phụ nữ, hết người này lại sang người kia. Lucy liếc qua bộ mặt Jesse và đọc được sự si mê kỳ cục, hiển nhiên anh ta sẽ chẳng ủng hộ cô. Cô cứng rắn bảo vệ ý kiến của mình: “Không. Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại, thử xem chúng ta có thể tìm thấy chỗ họ đã rẽ khỏi lối mòn không.”

Amelia cúi đầu, đăm đăm nhìn thẳng vào mắt Lucy. “Tôi bảo chị điều này… Chúng ta có thể gọi cho Jim Bell nếu chị muốn.”

Một lời nhắc nhở về việc Jim đã tuyên bố rằng cái tay Rhyme chết tiệt ấy sẽ chịu trách nhiệm tiến hành điều tra và rằng anh ta cử Amelia chỉ huy đội tìm kiếm. Thật điên rồ – một người đàn ông và một người phụ nữ có lẽ từ trước tới nay chưa bao giờ ở Bắc Carolina, hai kẻ không biết gì về cư dân, đặc điểm địa lý khu vực này lại đi bảo những người đã sống ở đây cả đời phải làm công việc của họ như thế nào.

Tuy nhiên Lucy Kerr biết rằng mình đã ký hợp đồng làm một công việc mà, cũng giống trong quân đội, người ta vốn vẫn tuân thủ mệnh lệnh từ trên xuống dưới. “Được rồi”, cô tức tối lầm bầm. “Nhưng xin nhớ cho là tôi phản đối việc đi về hướng ấy. Nó không có nghĩa gì cả”. Cô quay người, tiếp tục bước đi theo lối mòn, bỏ những thành viên khác của đội lại đằng sau. Tiếng bước chân của cô đột ngột biến mất khi cô giẫm lên một lớp lá thông dày phủ trên lối mòn.

Điện thoại của Amelia đổ chuông và cô đi chậm lại trong lúc nhận cuộc gọi.

Lucy sải bước vội vã trên lớp lá thông dày, cố gắng kiềm chế nỗi tức giận. Garrett Hanlon không đời nào lại đi đường này. Thật lãng phí thời gian. Họ nên dẫn theo chó nghiệp vụ. Họ nên gọi cho Elizabeth City và xin máy bay trực thăng của cảnh sát bang. Họ nên…

Rồi mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và Lucy ngã lộn nhào về phía trước, thét lên một tiếng ngắn – hai bàn tay vươn ra chống xuống đất. “Lạy Chúa!”

Lucy ngã đánh huỵch, đau tắc thở, lá thông đâm vào lòng bàn tay.

“Đừng di chuyển”, Amelia nói, đứng dậy sau khi kéo Lucy ngồi dậy.

“Như thế là cái quái quỷ gì?”, Lucy hổn hển, hai bàn tay đau nhoi nhói vì cú sượt trên nền đất.

“Đừng di chuyển! Cả Ned và Jesse nữa.”

Ned và Jesse đứng sững, bàn tay đặt vào súng, nhìn xung quanh, không rõ chuyện gì đang diễn ra.

Amelia cau mày, thận trọng bước khỏi lớp lá thông, tìm thấy một cái que dài giữa đám cây cối, nhặt lên. Cô từ từ di chuyển về phía trước, chọc cái que xuống nền đất.

Cách Lucy chừng hai feet, nơi cô sắp sửa giẫm lên, cái que mất hút vào một đống cành thông. “Đó là một cái bẫy.”

“Nhưng không có dây bẫy”, Lucy nói. “Tôi vẫn quan sát mà.”

Amelia thận trọng nhấc những cành thông và lá thông ra. Chúng được đặt trên những đoạn dây câu đan nhằng nhịt, che một cái hố sâu khoảng hai feet.

“Dây câu không phải là dây bẫy”, Ned nói. “Dây câu chỉ để che cái kia – một cái bẫy sập. Lucy, suýt nữa thì chị sa xuống đó.”

“Còn bên trong? Có bom không?” Jesse hỏi.

Amelia bảo anh ta: “Cho tôi mượn đèn pin của anh”. Anh ta đưa đèn pin cho cô. Cô chiếu đèn xuống cái hố, rồi nhanh chóng lùi lại.

“Gì thế?”, Lucy hỏi.

“Không có bom”, Amelia trả lời. “Tổ ong bắp cày.”

Ned nhìn xuống. “Lạy Chúa, một thằng thật độc ác…”

Amelia thận trọng nhấc nốt các cành thông ra, lộ cái hố và tổ ong bắp cày, kích thước cỡ quả bóng chày.

“Trời đất”, Ned lẩm bẩm, nhắm mắt lại, chắc chắn đang rùng mình hình dung cảnh bị hàng trăm con ong bắp cày bu xung quanh đùi và thắt lưng.

Lucy xoa hai bàn tay vào nhau – chúng đau nhức sau cú ngã. Cô đứng dậy. “Làm sao cô biết?”

Tôi không biết. Mà là Lincoln gọi điện. Anh ấy đang đọc qua các cuốn sách của Garrett. Có một đoạn được gạch chân viết về một loài côn trùng gọi là kiến sư tử. Chúng đào những cái hố và khi kẻ thù rơi xuống hố thì đốt chết. Garrett đã khoanh tròn đoạn này, màu mực cho thấy mới vài ngày trước thôi. Rhyme liên hệ với chỗ lá thông bị cắt rời khỏi cành và cuộn dây câu. Anh ấy nghĩ hắn có thể bố trí một cái bẫy sập và bảo tôi đề phòng những đám cành thông trên đường.”

“Chúng ta hãy đốt cái tổ ong đi”, Jesse nói.

“Không”, Amelia trả lời.

“Nhưng để đó thì nguy hiểm.”

Lucy đồng ý với người nữ đồng nghiệp. “Lửa sẽ làm lộ vị trí của chúng ta và Garrett sẽ biết chúng ta đang ở chỗ nào. Hãy cứ để cái tổ ong đấy, đừng che phủ để người ta có thể nhìn thấy nó. Chúng ta sẽ quay lại xử lý nó sau. Dù sao cũng chưa chắc đã có ai đi qua đây.”

Amelia gật đầu. Cô gọi điện. “Bọn em phát hiện ra nó rồi, Rhyme. Tất cả đều an toàn. Không có bom – hắn đặt bên trong một tổ ong bắp cày… Được. Bọn em sẽ cẩn thận…. Hãy tiếp tục đọc cuốn sách đó. Hãy cho bọn em biết anh có tìm thấy thêm điều gì nữa không.”

Họ lại bắt đầu xuôi theo lối mòn và sau khi đi thêm một phần tư dặm yên ổn thì Lucy không thể không nói ra những lời này. “Cảm ơn. Cô và anh ấy đã đúng về chuyện hắn đi theo lối này. Tôi đã sai”. Cô lưỡng lự hồi lâu nữa, rồi thêm:. “Jim đã lựa chọn chính xác – mời các vị từ New York xuống đây để giải quyết vụ án. Ban đầu tôi không thực sự hào hứng, tuy nhiên tôi sẽ không phủ nhận kết quả.”

Amelia cau mày. “Mời chúng tôi xuống đây? Ý chị là gì vậy?”

“Để giúp đỡ.”

“Jim không làm việc đó.”

“Cái gì?”, Lucy hỏi.

“Không, không, chúng tôi tới trung tâm y khoa ở Avery. Lincoln chuẩn bị làm phẫu thuật. Jim nghe nói chúng tôi sẽ có mặt tại đây nên sáng hôm nay anh ấy đã đề nghị chúng tôi xem xét hộ một số chứng cứ.”

Im lặng hồi lâu. Rồi Lucy cười to vì cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm. “Tôi tưởng anh ấy xoáy tiền của quận để các vị bay xuống đây sau vụ bắt cóc xảy ra ngày hôm qua.”

Amelia lắc đầu. “Ngày kia mới tiến hành phẫu thuật. Chúng tôi có một chút thời gian rỗi. Thế thôi.”

“Anh chàng đó – Jim. Anh ta chẳng hề nói một lời về việc này. Đôi khi anh ta có thể là một người rất kín đáo.”

“Chị đã lo lắng rằng anh ấy không tin chị sẽ giải quyết được vụ án?”

“Tôi nghĩ đấy chính xác là tâm trạng của tôi.”

“Anh họ Jim làm việc cùng chúng tôi ở New York. Anh ấy nói với Jim rằng chúng tôi sẽ xuống đây vài tuần.”

“Khoan đã, ý cô là Ronald?”, Lucy hỏi. “Tất nhiên rồi, tôi biết anh ấy. Biết cả vợ anh ấy nữa, trước khi chị ấy qua đời. Hai đứa con trai của anh ấy thật đáng yêu.”

“Họ mới tới chỗ chúng tôi để dự bữa tiệc thịt nướng ngoài trời”, Amelia nói.

Lucy lại cười to. “Tôi cho là tôi đang mắc chứng hoang tưởng…Vậy, các vị tới Avery à? Trung tâm y khoa à?”

“Vâng.”

“Đó là nơi Lydia Johansson làm việc. Cô biết đấy, cô ấy là y tá ở đó.”

“Tôi không biết.”

Hàng tá những kỷ niệm lướt qua tâm trí Lucy. Có những kỷ niệm khiến cô bồi hồi xúc động. Có những kỷ niệm khiến cô muốn chạy trốn như chạy trốn đàn ong bắp cày mà cô suýt nữa đã sa xuống trong cái bẫy sập của Garrett. Cô không biết liệu mình có muốn kể cho Amelia Sachs nghe bất cứ kỷ niệm nào hay không. Cuối cùng, cô nói: “Đó là lý do tại sao tôi hăng hái đi cứu cô ấy. Cách đây mấy năm tôi phải điều trị ở bệnh viện và Lydia là một trong số các y tá chăm sóc tôi. Cô ấy là một người tốt. Tốt nhất trên đời này.”

“Chúng ta sẽ cứu cô ấy”, Amelia nói, và cô nói bằng âm sắc mà Lucy đôi khi – không thường xuyên, nhưng đôi khi – nghe thấy trong chính giọng nói của mình. Một âm sắc không bộc lộ chút nghi ngờ gì.

Lúc này, họ đi từ từ hơn. Cái bẫy sập khiến tất cả họ hoảng sợ. Và cái nóng thì thực sự khiến họ khổ sở.

Lucy hỏi Amelia: “Thế cuộc phẫu thuật sắp sửa tiến hành với bạn cô? Để giải quyết… tình trạng của anh ấy à?”

“Vâng”

“Sao trông cô lo lắng thế?”, Lucy hỏi, để ý thấy một bóng đen thoáng qua mặt người con gái kia.

“Nó có thể chẳng có ích gì.”

“Vậy tại sao anh ấy lại định phẫu thuật?”

Amelia giải thích: “Cũng có cơ hội cải thiện được tình hình. Cơ hội rất mong manh. Nó mang tính thí nghiệm mà. Chưa có ai bị chấn thương như anh ấy – tức là bị nặng như anh ấy – mà khá hơn được.”

Tác giả: