Nguồn cội – Dan Brown

Langdon chưa kịp đáp lời thì có tiếng ì ầm khe khẽ bắt đầu làm nền xi măng dưới chân họ rung lên, vang vọng khắp không gian rộng như trong lòng hang bên dưới cây cầu. Âm thanh này càng lúc càng to hơn. Có vẻ như nó đến từ phía sông, bên phải họ.

Langdon ngoái nhìn và thấy một hình thù đen đúa đang vun vút lao về phía họ – một chiếc xuồng máy đang đến gần nhưng không bật đèn pha. Khi đến gần phía bờ sông đúc xi măng rất cao, chiếc xuồng chậm lại và bắt đầu lướt vào ngay bên cạnh họ.

Langdon đăm đăm nhìn chiếc xuồng và lắc đầu. Cho tới lúc này ông vẫn không biết chắc phải đặt niềm tin đến chừng nào vào người hướng dẫn trên máy tính của Edmond, nhưng giờ đây, nhìn một chiếc taxi dưới nước màu vàng đang tiếp cận bờ sông, ông nhận ra rằng Winston là đồng minh tốt nhất mà họ có thể có được.

Người chủ thuyền đầu bù tóc rối vẫy tay gọi họ lên xuồng. “Ông người Anh của các vị, ông ấy gọi tôi,” người kia nói. “Ông ấy bảo khách hàng VIP trả gấp ba cho… nói thế nào nhỉ… velocidad y discreción? Tôi làm được… các vị thấy chưa? Không đèn đóm gì nhé!”

“Vâng, cảm ơn anh,” Langdon đáp. Cừ lắm, Winston. Tốc độ và cẩn trọng.

Người chủ xuồng chìa tay và giúp Ambra lên xuồng, và khi nàng khuất vào trong buồng lái kín đáo cho ấm, anh ta cười ngoác với Langdon. “Đây là VIP của tôi phải không? Hoa hậu Ambra Vidal?”

“Velocidad y discreción,” Langdon nhắc anh ta.

¡Sí, sí! Được thôi!” Người đàn ông chạy vội tới chỗ bánh lái và rồ máy. Chỉ một lát sau, chiếc xuồng đã lướt băng băng về phía Tây trong bóng đêm men theo Sông Nervión.

Mé bên cảng, Langdon nhìn thấy cái bóng đen sì đồ sộ của Guggenheim, được chiếu sáng một cách kỳ quái bởi những chiếc đèn nhấp nháy của xe cảnh sát. Phía trên đầu, một chiếc trực thăng thời sự lao vụt qua bầu trời về phía bảo tàng.

Cái đầu tiên trong cả một đám, Langdon ngờ là vậy.

Langdon rút tấm card khó hiểu của Edmond từ trong túi quần ra. BIO-EC346. Edmond đã dặn ông đưa nó cho một lái xe taxi, mặc dù có lẽ Edmond cũng không hề hình dung được phương tiện lại là một chiếc taxi nước.

“Người bạn Anh quốc của chúng tôi…” Langdon hét to với người lái, át tiếng động cơ rền vang. “Tôi chắc anh ấy đã dặn anh phải đi đâu rồi chứ?”

“Vâng, vâng! Tôi đã báo trước với ông ấy rằng đi bằng xuồng thì tôi chỉ có thể đưa các vị gần tới đó thôi, nhưng ông ấy nói không sao, các vị đi bộ ba trăm mét, được chứ?”

“Thế cũng được. Từ đây tới đó bao xa?”

Người đàn ông chỉ về phía một xa lộ chạy dọc theo sông phía bên phải. “Biển chỉ đường báo 7 km, nhưng đi xuồng thì thêm một quãng nữa.”

Langdon đưa mắt nhìn tấm biển chỉ đường trên cao tốc được chiếu sáng rõ.

AEROPUER TO BILBAO (Bio) ✈ 7 KM

Ông cười buồn khi nghe giọng nói của Edmond vang lên trong đầu. Đây là một mật mã hết sức đơn giản, thầy Robert ạ. Edmond đã đúng và cuối cùng, tối nay khi Langdon đoán ra được ông thấy ngượng là mình lại mất thời gian lâu vậy.

BIO thực tế đúng là một mật mã – mặc dù không khó giải mã hơn những mã tương tự trên khắp thế giới: BOS, LAX, JFK.

BIO là mã sân bay địa phương.

Phần còn lại trong mật mã của Edmond lập tức trở nên rõ ràng.

EC346.

Langdon chưa bao giờ nhìn thấy máy bay riêng của Edmond nhưng ông biết chiếc máy bay ấy có tồn tại và ông chắc rằng mã quốc gia cho số đuôi của một chiếc phản lực Tây Ban Nha sẽ không bắt đầu bằng chữ cái E để chỉ España.

EC346 là một chiếc phản lực cá nhân.

Rõ ràng, nếu một người lái taxi đưa ông tới Sân bay Bilbao, Langdon có thể trình tấm card của Edmond cho bộ phận an ninh và được đưa thẳng tới máy bay riêng của Edmond.

Mình hy vọng Winston đã liên hệ được với phi công để báo trước với họ mình đang đến, Langdon nghĩ thầm, nhìn lại phía bảo tàng, giờ càng lúc càng nhỏ lại sau lưng họ.

Langdon đã nghĩ đến chuyện vào trong buồng lái cùng với Ambra, nhưng không khí trong lành thật dễ chịu, nên ông quyết định để nàng có vài phút trấn tĩnh lại.

Mình cũng có thể có chút thời gian, ông nghĩ và di chuyển về phía mũi xuồng.

Phía trước chiếc xuồng, với gió lùa qua tóc, Langdon cởi cà vạt và đút vào túi. Sau đó, ông cởi nút trên cùng chiếc áo sơ mi của mình và hít thở thật sâu, để không khí ban đêm tràn căng hai lá phổi.

Edmond, ông nghĩ. Cậu đã làm gì vậy?

CHƯƠNG 33

Tư lệnh Diego Garza nổi đóa lúc đi tới đi lui trong bóng tối căn hộ của Hoàng tử Julián và cam chịu bài thuyết giảng tự cao tự đại của vị giám mục.

Ông đang vượt sang chỗ không thuộc về ông, Garza muốn hét vào mặt Valdespino. Đây không phải là lãnh địa của ông.

Lại một lần nữa, giám mục Valdespino can dự vào chính trị hoàng cung. Hiện ra như một hồn ma trong bóng tối căn hộ của Julián, Valdespino diện trọn bộ lễ phục giáo hội và lúc này đang say sưa lên lớp cho Julián về tầm quan trọng của truyền thống Tây Ban Nha, lòng mộ đạo nhiệt thành của các vị vua và hoàng hậu trước đây, cùng ảnh hưởng đầy vỗ về của Giáo hội những lúc khủng hoảng.

Đây không phải lúc, Garza sôi máu.

Tối nay, Hoàng tử Julián cần thể hiện một màn trình diễn về quan hệ công chúng tinh tế, và điều Garza cần nhất là kéo chàng thoát khỏi những mưu toan của Valdespino nhằm áp đặt một chương trình nghị sự nặng tính tôn giáo.

Tiếng rì rì từ điện thoại của Garza vừa hay cắt đứt màn độc bạch của vị giám mục.

“Sí, dime,” Garza trả lời rất to, đứng luôn vào giữa hoàng tử và vị giám mục. “¿Qué tal va?” (Sí, dime nghĩa là Ừ, nói tôi nghe. Qué tal va? nghĩa là Như thế nào rồi?)

“Thưa sếp, tôi là Đặc vụ Fonseca tại Bilbao,” người gọi nói liến thoắng bằng tiếng Tây Ban Nha. “Tôi e rằng chúng ta không thể bắt được kẻ nổ súng. Công ty xe mà chúng tôi nghĩ có thể truy dấu hắn đã mất liên lạc. Kẻ nổ súng có vẻ đã tiên liệu được hành động của chúng ta.”

Garza nuốt cơn giận của mình và bình tĩnh thở ra, cố gắng bảo đảm rằng giọng nói của mình không tiết lộ điều gì về tâm trạng thật.

“Tôi hiểu,” ông trả lời bình thản. “Lúc này, mối quan tâm duy nhất của cậu là cô Vidal. Hoàng tử đang đợi gặp cô ấy, và tôi vừa cam đoan với ngài rằng cậu sẽ sớm đưa được cô ấy về đây.”

Đường dây im lặng một lúc lâu. Quá lâu.

“Tư lệnh?” Fonseca hỏi, nghe rất ngập ngừng. “Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng tôi có tin xấu về việc đó. Có vẻ như cô Vidal và tay giáo sư người Mỹ đã rời tòa nhà,” anh ta ngừng lại “mà không có chúng tôi.”

Garza suýt đánh rơi điện thoại. “Sao cơ, cậu… nhắc lại được chứ?”

“Vâng, thưa ngài. Cô Vidal và Robert Langdon đã trốn khỏi tòa nhà. Cô Vidal cố tình bỏ lại điện thoại để chúng tôi không thể truy theo. Chúng tôi không rõ họ đã đi đâu.”

Garza nhận thấy quai hàm của mình trễ xuống, và lúc này hoàng tử đang chằm chằm nhìn ông với vẻ quan tâm thấy rõ. Valdespino cũng đang nghiêng tai nghe ngóng, đôi lông mày của ông ta nhướn cong vẻ quan tâm không lẫn vào đâu được.

“A ha… tin tuyệt vời đấy!” Garza đột nhiên buột miệng, gật đầu đầy chắc chắn. “Làm tốt lắm. Chúng tôi sẽ gặp tất cả các cậu tại đây vào tối muộn hôm nay. Chỉ cần xác nhận các giao thức thông tin liên lạc và an ninh thôi. Khoan một chút nhé.”

Garza bịt điện thoại và mỉm cười với hoàng tử.

“Tất cả đều ổn. Thần xin được sang phòng khác để sàng lọc các chi tiết và cũng để các ngài nói chuyện riêng tư một chút.”

Garza miễn cưỡng để hoàng tử lại một mình lại với Valdespino, nhưng đây không phải một cuộc gọi ông có thể tiếp nhận trước mặt bất kỳ ai trong số họ, vì thế ông đi sang một phòng ngủ dành cho khách, bước vào trong và khép cửa lại.

¿Qué diabios ha pasado?” ông rít lên trong điện thoại. Xảy ra chuyện chết tiệt gì thế?

Fonseca thuật lại câu chuyện nghe hết sức kỳ quái.

“Đèn đóm tắt hết à?” Garza vặn lại. “Một cái máy tính giả làm nhân viên an ninh và cung cấp cho các anh thông tin sai à? Tôi cần xử lý chuyện đó như thế nào đây?”

“Tôi biết là rất khó hình dung, thưa sếp, nhưng chính xác đó là những gì đã xảy ra. Những gì chúng tôi đang cố tìm hiểu là tại sao cái máy tính lại có sự thay đổi đột ngột.”

“Thay đổi ư?! Nó là một cái máy tính chết tiệt!”

“Ý tôi là cái máy tính trước đó rất hữu ích – nhận diện ra tên của kẻ nổ súng, cố gắng ngăn cản vụ ám sát và còn phát hiện ra phương tiện bỏ trốn là một chiếc xe Uber. Sau đó, rất đột ngột, dường như nó hoạt động chống lại chúng tôi. Tất cả những gì chúng tôi có thể hiểu được là chắc chắn Robert Langdon nói gì đó với nó, bởi vì sau cuộc trò chuyện của nó với ông ấy, mọi thứ thay đổi.”

Giờ ta đang chiến đấu với một cái máy tính ư? Garza quyết định mình đã quá lạc hậu với cái thế giới hiện đại này.

“Tôi tin chắc mình không cần phải nói với cậu, Đặc vụ Fonseca, rằng hoàng tử sẽ khó xử như thế nào cả về mặt cá nhân lẫn chính trị nếu như người ta biết rằng hôn thê của ngài bỏ trốn cùng một gã người Mỹ, và rằng Cận vệ Hoàng gia của hoàng tử đã bị một cái máy tính đánh lừa.”

“Chúng tôi đều nhận thức rất rõ chuyện đó.”

“Các cậu có ý kiến gì về chuyện đã khiến hai người bọn họ bỏ trốn không? Có vẻ như chuyện đó hoàn toàn thiếu cơ sở và khinh suất.”

“Giáo sư Langdon tỏ ý kháng cự khi tôi bảo ông ta theo chúng tôi về Madrid tối nay. Ông ta nói thẳng rằng mình không muốn đi.”

Và vì thế ông ta trốn khỏi hiện trường giết người ư? Garza cảm thấy có gì đó khác đang diễn ra, nhưng ông không hình dung được là gì.

“Nghe kỹ tôi nói đây. Điều cực kỳ quan trọng là các cậu xác định được vị trí Ambra Vidal và đưa cô ấy trở lại cung điện trước khi bất kỳ thông tin nào về vụ này lọt ra.”

Tác giả: