Nguồn cội – Dan Brown

CHƯƠNG 35

Ambra Vidal đứng một mình trong khoang xuồng, giữ chặt lấy chiếc áo khoác của Robert Langdon quanh người mình. Vài phút trước, khi Langdon hỏi tại sao nàng lại đồng ý cưới một người nàng vừa mới quen biết, Ambra đã trả lời rất thành thực.

Mình đâu còn lựa chọn nào khác.

Việc hứa hôn của nàng với Julián là một bất hạnh mà nàng không dám nhớ đến vào tối hôm nay, nhất là với tất cả những chuyện khác đã xảy ra.

Mình bị cài bẫy.

Mình vẫn bị cài bẫy.

Lúc này, khi Ambra nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên ô cửa sổ bụi bẩn, nàng cảm thấy một cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy mình. Ambra Vidal đâu phải là người chìm đắm trong việc than thân trách phận, nhưng lúc này trái tim nàng cảm thấy mỏng manh dễ vỡ và phiêu du bất định. Mình đã đính hôn với một người đàn ông có can dự đến một vụ giết người tàn bạo.

Hoàng tử đã xác quyết số phận của Edmond bằng một cú điện thoại chỉ một tiếng trước sự kiện. Ambra đang bận tối tăm mặt mũi chuẩn bị cho khách khứa đến thì một nhân viên trẻ xộc vào, hào hứng vẫy vẫy một mảnh giấy.

“¡Señora Vidal! ¡Mensaje para usted!” (¡Señora Vidal! ¡Mensaje para usted! nghĩa là Thưa bà Vidal! Có tin nhắn gửi bà!)

Cô gái rất nhẹ dạ và hổn hển giải thích bằng tiếng Tây Ban Nha rằng có một cuộc điện thoại quan trọng vừa gọi tới bộ phận lễ tân bảo tàng.

“Hệ thống nhận diện người gọi của chúng ta,” cô the thé nói, “cho biết đó là Hoàng cung Madrid và vì thế đương nhiên tôi trả lời! Và đó là một ai đó gọi đến từ văn phòng Hoàng tử Julián!”

“Họ gọi đến lễ tân ư?” Ambra hỏi. “Họ có số điện thoại di động của tôi mà.”

“Trợ lý của hoàng tử nói rằng ông ấy đã thử gọi vào di động của bà,” cô nhân viên giải thích, “nhưng họ không thể liên lạc được.”

Ambra kiểm tra điện thoại của mình. Quái lạ. Không hề có cuộc gọi nhỡ. Sau đó, nàng nhận ra rằng một số kỹ thuật viên đang kiểm tra hệ thống gây nhiễu di động của bảo tàng và trợ lý của Julián chắc chắn đã gọi đến trong lúc điện thoại của nàng bị vô hiệu.

“Có vẻ hoàng tử hôm nay nhận được một cuộc gọi từ một người bạn rất quan trọng ở Bilbao muốn được tham dự sự kiện tối nay.” Cô gái trao cho Ambra mảnh giấy. “Đức ngài hy vọng bà có thể bổ sung một cái tên vào danh sách khách mời tối nay được không?”

Ambra nhìn lời nhắn.

Almirante Luis Ávila (ret.)

Armada Española

Một sĩ quan nghỉ hưu thuộc hải quân Tây Ban Nha ư?

“Họ để lại một số điện thoại và nói bà có thể gọi trực tiếp lại nếu bà muốn thảo luận chuyện này nhưng cũng nhắn rằng Julián sắp có một cuộc họp nên có thể bà sẽ không liên lạc được với Đức ngài. Nhưng người gọi lưu ý rằng hoàng tử rất hy vọng đề nghị này không phải là một sự áp đặt.”

Áp đặt ư? Ambra cố kìm cơn giận. Hãy xem thử những gì anh đã bắt tôi trải qua đi?

“Tôi sẽ lưu tâm chuyện đó,” Ambra nói. “Cảm ơn cô.”

Cô nhân viên trẻ nhún nhảy rời đi như thể cô vừa nhắc lại lời của Chúa vậy. Ambra trân trân nhìn lời đề nghị của hoàng tử, cảm thấy bực bội vì ông ấy nghĩ rằng hoàn toàn thích hợp để gây ảnh hưởng của mình lên cô theo cách này, đặc biệt sau khi đã ra sức vận động cô đừng có tham gia vào sự kiện tối nay.

Lại một lần nữa, anh không cho tôi lựa chọn nào khác, nàng nghĩ thầm.

Nếu nàng phớt lờ lời đề nghị này, kết quả sẽ là một cuộc đối đầu không lấy gì làm thoải mái với một sĩ quan hải quân có địa vị ở ngay cửa trước. Sự kiện tối nay đã được dàn dựng rất kỹ lưỡng và sẽ thu hút sự đưa tin chưa từng có của truyền thông. Mình chẳng dại gì lại va chạm khó xử với một trong những người bạn quyền thế của Julián cả.

Đô đốc Ávila chưa được rà soát kỹ càng hay có tên trong danh sách “ổn thỏa”, nhưng Ambra ngại rằng việc yêu cầu kiểm tra an ninh sẽ vừa không cần thiết vừa mang tính xúc phạm về chính trị. Nói cho cùng, người này là một sĩ quan hải quân có danh vọng có đủ quyền thế để nhấc điện thoại, gọi cho Hoàng cung và xin đức vua tương lai một đặc ân.

Và vậy là, trước một lịch trình nghiêm ngặt, Ambra đưa ra quyết định duy nhất trong khả năng của mình. Nàng viết tên Đô đốc Ávila vào danh sách khách mời tại quầy lễ tân và cũng bổ sung vào cơ sở dữ liệu của hệ thống hướng dẫn để có thể khởi động một chiếc tai nghe cho vị khách mới này.

Sau đó nàng trở lại với công việc.

Và giờ thì Edmond đã chết, Ambra suy nghĩ, quay trở lại với thời khắc hiện tại trong khoảng tối của chiếc taxi nước. Khi nàng cố gắng gạt bỏ những ký ức đau lòng ra khỏi tâm trí, một ý nghĩ lạ lùng chợt đến với nàng.

Mình chưa hề trực tiếp nói chuyện với Julián… toàn bộ lời nhắn được nhắc lại qua các bên thứ ba.

Ý nghĩ này đem lại một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Có lẽ nào Robert đúng? Rằng rất có thể Julián vô tội?

Nàng suy xét một lúc lâu hơn và sau đó vội vã ra ngoài.

Nàng thấy vị giáo sư người Mỹ đang đứng một mình trên mũi xuồng, tay bám trên lan can trong lúc đăm đăm nhìn vào màn đêm. Ambra đến đó cùng ông, giật mình khi thấy chiếc xuồng đã rời nhánh chính lưu của Sông Nervión và giờ đang băng băng hướng về phía bắc dọc theo một phụ lưu nhỏ có vẻ không phải là một con sông mà chỉ là một con kênh khá nguy hiểm có phần bờ đầy bùn đất khá cao. Nước nông và phần mạn tàu sát sàn sạt khiến Ambra thấy lo, nhưng người điều khiển chiếc xuồng của họ dường như chẳng hề lúng túng, cứ lao vun vút dọc theo lối đi chật hẹp này với tốc độ tối đa, đèn pha chiếu sáng đường đi.

Nàng nhanh chóng kể với Langdon về cuộc gọi từ văn phòng của Hoàng tử Julián. “Tất cả những gì tôi thật sự biết là quầy lễ tân của bảo tàng nhận được một cuộc gọi xuất phát từ Hoàng cung Madrid. Về mặt kỹ thuật, cuộc gọi đó có thể là từ bất kỳ ai ở đó tự xưng là trợ lý của Julián.”

Langdon gật đầu. “Đó có thể là lý do người đó chọn cách nhắc lại lời đề nghị cho cô chứ không phải trực tiếp nói với cô. Cô có nghĩ ra ai có thể là kẻ liên can không?” Nghĩ đến câu chuyện của Edmond với Valdespino, Langdon có khuynh hướng nhắm tới chính vị Giám mục.

“Có thể là bất kỳ ai,” Ambra nói. “Ngay lúc này là thời điểm rất tế nhị ở hoàng cung. Với việc Julián giành lấy sân khấu trung tâm, rất nhiều cố vấn già cả đang tranh nhau tìm ân huệ và lấy lòng Julián. Đất nước này đang thay đổi và tôi nghĩ rất nhiều cận vệ già ra sức duy trì quyền thế.”

“Chà, cho dù là ai liên can,” Langdon nói, “chúng ta hãy hy vọng bọn họ không nghĩ ra việc chúng ta đang cố xác định mật khẩu của Edmond và công bố phát hiện của cậu ấy.”

Trong lúc nói những lời này, Langdon cảm thấy thử thách của họ thật vô cùng đơn giản.

Ông cũng cảm nhận được sự nguy hiểm rất rõ của nó.

Edmond bị sát hại để ngăn thông tin này được công bố.

Nhất thời, Langdon băn khoăn liệu lựa chọn an toàn nhất của mình có phải là chỉ việc từ sân bay bay thẳng về nhà và để cho ai đó khác xử lý toàn bộ chuyện này không.

An toàn, phải, ông nghĩ thầm, nhưng một lựa chọn… không.

Langdon cảm thấy có nghĩa vụ rất lớn với người học trò cũ của mình, cùng với sự tổn thương về mặt đạo đức khi một đột phá khoa học lại có thể bị kiểm duyệt một cách tàn bạo như vậy. Ông cũng cảm thấy có sự tò mò rất mạnh về tri thức muốn biết chính xác xem Edmond đã phát hiện được gì.

Và cuối cùng, Langdon biết, còn Ambra Vidal nữa.

Người phụ nữ ấy rõ ràng đang rơi vào khủng hoảng và khi nàng nhìn thẳng vào mắt ông và cầu xin giúp đỡ, Langdon cảm nhận được ở nàng sự tin tưởng cá nhân và sự tự lực rất sâu sắc… nhưng ông cũng thấy những đám mây nặng nề của nỗi sợ hãi và day dứt. Còn những bí mật ở đó, ông cảm thấy vậy, tối tăm và bị giam hãm. Cô ấy đang cố tìm kiếm sự giúp đỡ.

Ambra đột ngột ngước mắt, như thể cảm nhận được những suy nghĩ của Langdon.

“Trông anh lạnh đấy,” nàng nói. “Anh cần lấy lại áo khoác của mình.”

Ông mỉm cười dịu dàng. “Tôi ổn mà.”

“Anh có nghĩ anh nên rời khỏi Tây Ban Nha ngay khi chúng ta tới sân bay không?”

Langdon cười to. “Thực tế, chuyện đó có nảy ra trong suy nghĩ của tôi.”

“Xin anh đấy.” Nàng chìa tay về phía lan can và đặt bàn tay mềm mại của mình lên trên tay ông. “Tôi không dám chắc những gì chúng ta đang phải đối mặt tối nay. Anh rất gần gũi với Edmond và anh ấy nói với tôi không dưới một lần rằng anh ấy đánh giá cao tình bạn của anh và tin tưởng vào quan điểm của anh nhiều như thế nào. Tôi sợ lắm, Robert, và tôi thật sự không nghĩ mình có thể một mình đương đầu với chuyện này.”

Những lời chân thật chợt vô tình bộc phát ra của Ambra khiến Langdon rất ngạc nhiên và cũng thấy chúng vô cùng quyến rũ. “Được rồi,” ông gật đầu nói. “Cô và tôi đều nợ Edmond và, thành thật mà nói, cả cộng đồng khoa học nữa, việc tìm ra mật khẩu và công bố công trình của cậu ấy.”

Ambra mỉm cười dịu dàng. “Cảm ơn anh.”

Langdon liếc về phía chiếc xuồng. “Tôi cho rằng mấy đặc vụ Cận vệ của cô giờ đã nhận ra chúng ta rời khỏi bảo tàng rồi.”

“Đương nhiên. Nhưng Winston cũng khá ấn tượng, phải không?”

“Thật phi thường,” Langdon đáp, đến giờ mới chỉ bắt đầu hiểu được sự đột phá mà Edmond đã tạo ra trong việc phát triển trí thông minh nhân tạo. Cho dù “những công nghệ đột phá độc quyền” của Edmond là gì thì rõ ràng anh cũng đường đường mở ra một thế giới mới mẻ và can đảm của con người – tương tác máy tính.

Tối nay, Winston đã chứng tỏ mình là một nhân viên trung thành với người sáng tạo ra nó cũng như là một đồng minh vô giá của Langdon và Ambra. Chỉ trong mấy phút, Winston đã xác định được một mối đe dọa trong danh sách khách mời, cố gắng ngăn cản vụ ám sát Edmond, xác minh được chiếc xe bỏ trốn, và tạo thuận lợi cho Langdon và Ambra thoát khỏi bảo tàng.

“Chúng ta hãy hy vọng Winston đã điện trước để báo với phi công của Edmond,” Langdon nói.

Tác giả: