Nguồn cội – Dan Brown

Một mớ hỗn độn đủ giọng nói bắt đầu cất lên những câu hỏi cho Garza.

“Tại sao ông lại bị bắt?”

“Ông đã làm chuyện gì, Tư lệnh?”

“Ông có can dự vào vụ ám sát Edmond Kirsch phải không?”

Garza hoàn toàn cho rằng các đặc vụ của mình tiếp tục đi qua đám đông mà không hề liếc mắt, nhưng trước sự sững sờ của ông, mấy đặc vụ đột ngột dừng lại, giữ ông đứng yên ngay trước máy quay. Từ phía cung điện, một bóng người mặc bộ vest nữ rất quen thuộc sải bước đi vội qua quảng trường về phía họ.

Chính là Mónica Martín.

Garza đinh ninh cô sẽ sững sờ khi nhìn thấy tình trạng khó xử của ông.

Thế nhưng, lạ thay, khi Martín đến nơi, cô nhìn ông không có vẻ gì ngạc nhiên, mà là sự khinh bỉ. Đám cận vệ ép Garza xoay mặt về phía các phóng viên.

Mónica Martín giơ tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng và sau đó rút một tờ giấy nhỏ từ trong túi ra. Chỉnh lại cặp kính dày cộm của mình, cô đọc một thông báo trực tiếp với các máy quay truyền hình.

“Hoàng cung,” cô tuyên bố, “sau đây bắt giữ Tư lệnh Diego Garza vì vai trò của ông ta trong vụ sát hại Edmond Kirsch, cũng như những âm mưu lôi kéo Giám mục Valdespino vào tội ác đó.”

Garza thậm chí còn chưa kịp hiểu lời kết tội phi lý ấy thì đám cận vệ đã dùng sức mạnh kéo ông về phía cung điện. Lúc rời đi, ông vẫn còn nghe thấy Mónica Martín tiếp tục đọc thông báo của mình.

“Về hoàng hậu tương lai của chúng ta, Ambra Vidal,” cô tuyên bố, “và giáo sư người Mỹ Robert Langdon, tôi e rằng tôi có một số tin rất phiền lòng.”

Dưới gác trong cung điện, giám đốc an ninh điện tử Suresh Bhalla đứng trước máy thu hình, chôn chân trước nội dung phát sóng trực tiếp cuộc họp báo ngẫu hứng của Mónica Martín trên quảng trường.

Cô ấy trông không vui.

Chỉ năm phút trước, Martín nhận được một cuộc điện thoại riêng trong văn phòng của mình, thì thào trao đổi và ghi chép rất cẩn thận. Sáu mươi giây sau, cô xuất hiện, trông chấn động đến mức Suresh chưa từng thấy. Không giải thích gì, Martín mang những ghi chép của mình thẳng ra quảng trường và thông báo với truyền thông.

Cho dù những tuyên cáo của cô chính xác hay không thì chắc chắc có một điều – người đã ra lệnh đọc tuyên cáo này vừa đẩy Robert Langdon vào nguy hiểm ghê gớm.

Ai ra lệnh cho Mónica? Suresh thắc mắc.

Trong khi cố hiểu cách hành xử kỳ quái của điều phối viên quan hệ công chúng, máy tính của anh kêu báo hiệu có tin nhắn đến. Suresh bước lại và nhìn màn hình, sững sờ khi thấy tên người viết thư cho mình.

[email protected]

Người báo tin, Suresh nghĩ.

Cũng chính nhân vật này đã cung cấp thông tin cho ConspiracyNet suốt buổi tối. Và giờ đây, vì một lý do nào đó, người đó đang trực tiếp liên hệ với Suresh.

Đầy cảnh giác, Suresh ngồi xuống và mở e-mail.

Thư viết:

tôi đã bẻ khóa các tin nhắn của Valdespino

ông ta có những bí mật nguy hiểm.

hoàng cung cần truy cập vào hồ sơ SMS của ông ta.

ngay bây giờ.

Hoảng hốt, Suresh đọc lại tin nhắn. Sau đó anh xóa đi.

Mất một lúc lâu, anh ngồi im lặng, cân nhắc các lựa chọn của mình.

Và cuối cùng đã đi đến một quyết định, anh nhanh chóng tạo ra một thẻ khóa chủ vào khu căn hộ hoàng gia và len lén đi lên gác không để ai nhìn thấy.

CHƯƠNG 55

Với sự khẩn trương càng lúc càng tăng, Langdon đưa mắt nhìn khắp bộ sưu tập sách chạy dọc hành lang nhà Edmond.

Thơ ca… đâu đó ở đây phải có một số thơ ca chứ.

Việc xuất hiện bất ngờ của lực lượng Cận vệ tại Barcelona đã khởi động một chiếc đồng hồ tích tắc rất nguy hiểm, nhưng Langdon vẫn thấy tự tin rằng sẽ không hết thời gian. Nói cho cùng, một khi ông và Ambra xác định được dòng thơ yêu thích của Edmond, họ sẽ chỉ cần vài giây để nhập nó vào điện thoại của Edmond và trình chiếu bài thuyết trình cho thế giới. Như Edmond dự kiến.

Langdon liếc lại phía Ambra, lúc này đang ở phía đối diện của sảnh, xa hơn về phía cuối, vẫn đang tiếp tục tìm kiếm phía bên trái trong khi Langdon lùng tìm bên phải. “Cô đã thấy gì phía đó chưa?”

Ambra lắc đầu. “Cho đến giờ chỉ toàn khoa học và triết học. Không thấy thơ. Không thấy cả Nietzsche.”

“Cứ tìm thôi,” Langdon bảo nàng và quay trở lại với việc tìm kiếm của mình. Hiện tại, ông đang rà soát một khu vực toàn những tập sách dày về lịch sử:

ĐẶC QUYỀN, NGƯỢC ĐÃI VÀ TIÊN TRI: GIÁO HỘI CÔNG GIÁO Ở TÂY BAN NHA

BẰNG LƯỠI GƯƠM VÀ THẬP GIÁ: CUỘC TIẾN HÓA LỊCH SỬ CỦA VƯƠNG VỊ THẾ GIỚI CÔNG GIÁO

Những nhan đề này gợi cho ông nhớ đến câu chuyện đen tối Edmond từng chia sẻ nhiều năm trước sau khi Langdon nhận xét rằng Edmond, với một kẻ vô thần người Mỹ, dường như có sự ám ảnh bất thường với Tây Ban Nha và Công giáo. “Mẹ em là người Tây Ban Nha chính gốc,” Edmond bình thản trả lời. “Và là một người Công giáo đầy tội lỗi.”

Khi Edmond chia sẻ câu chuyện bi thảm về thời niên thiếu của anh và mẹ mình, Langdon chỉ biết sửng sốt lắng nghe. Mẹ Edmond, bà Paloma Calvo, nhà khoa học máy tính giải thích, là con gái của những người lao động bình dị tại Cádiz, Tây Ban Nha. Khi mười chín tuổi, bà phải lòng một giáo viên đại học từ Chicago, Michael Kirsch, người đang có kỳ nghỉ phép tại Tây Ban Nha và mang thai. Chứng kiến tình trạng bị xa lánh của những bà mẹ không hôn nhân khác trong cộng đồng Công giáo nghiệt ngã của mình, bà Paloma không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị miễn cưỡng của người đàn ông hỏi cưới bà và chuyển tới Chicago. Không lâu sau khi con trai bà, Edmond, chào đời, chồng bà Paloma bị một chiếc xe hơi đâm và qua đời trong khi đang đạp xe từ lớp học về nhà.

Castigo divino, cha đẻ của bà gọi việc đó như vậy. Sự trừng phạt của thần thánh.

Cha mẹ bà Paloma không chấp nhận để con gái họ trở về quê nhà Cádiz mang theo nỗi ô nhục cho gia đình họ. Thay vào đó, họ cảnh báo rằng thảm cảnh của Paloma là một chỉ dấu rõ ràng về sự thịnh nộ của Chúa, và rằng vương quốc thiên đường sẽ không bao giờ chấp nhận bà trừ phi bà hiến trọn thể xác và linh hồn mình cho Đức Chúa suốt phần đời còn lại.

Sau khi sinh Edmond, Paloma làm người phục vụ trong một nhà trọ và gắng nuôi nấng anh tốt nhất có thể. Buổi tối, trong căn hộ sơ sài của họ, bà đọc Kinh thánh và cầu xin được tha thứ, nhưng cảnh túng bấn của bà chỉ càng tăng thêm và với tình hình đó, bà càng chắc chắn rằng Chúa chưa hài lòng với sự ăn năn của bà.

Hổ thẹn và lo sợ, sau năm năm Paloma thấy tin rằng hành động yêu thương sâu sắc nhất của người mẹ mà bà có thể thể hiện với con mình sẽ là đem lại cho nó một cuộc sống mới, một cuộc sống tránh khỏi sự trừng phạt của Chúa đối với những tội lỗi của Paloma. Và vì thế bà gửi bé Edmond năm tuổi vào một trại mồ côi và trở về Tây Ban Nha, nơi bà xin vào một nhà tu kín. Edmond không bao giờ gặp lại bà nữa.

Khi lên mười tuổi, Edmond biết rằng mẹ mình đã mất tại nhà tu trong một kỳ ăn kiêng tôn giáo tự thực hiện. Bị sự đau đớn về thể xác dày vò, bà đã treo cổ tự vẫn.

“Đó không phải là một câu chuyện vui vẻ,” Edmond nói với Langdon. “Khi là học sinh trung học, em biết những tình tiết này – và như thầy có thể hình dung, sự cuồng tín kiên định của mẹ em có liên quan mật thiết đến suy nghĩ về tôn giáo của em. Em gọi đó là ‘Định luật thứ ba của Newton về nuôi dạy trẻ: Với mọi sự điên rồ, luôn có một sự điên rồ cân bằng đối nghịch’.”

Sau khi nghe câu chuyện này, Langdon hiểu tại sao trong lòng Edmond lại luôn ngập tràn giận dữ và cay đắng khi họ gặp nhau trong năm đầu của Edmond tại Harvard. Langdon cũng kinh ngạc là Edmond chưa từng một lần phàn nàn về những nghiệt ngã của thời niên thiếu. Thay vào đó, anh tuyên bố bản thân may mắn có được sự gian khó đầu đời bởi đó chính là động lực mạnh mẽ để Edmond đạt được hai mục tiêu ấu thơ của mình – thứ nhất, thoát khỏi đói nghèo, và thứ hai, giúp phơi bày thói đạo đức giả của tín điều mà anh tin đã hủy hoại mẹ mình.

Thành công với cả hai việc đó, Langdon buồn rầu nghĩ, vẫn tiếp tục lục tìm thư viện trong căn hộ.

Khi ông bắt đầu tìm tới một khu vực giá sách mới, ông thấy nhiều tiêu đề sách mà ông nhận ra, phần lớn đều phù hợp với những mối quan tâm suốt đời của Edmond về những hiểm họa của tôn giáo:

ẢO TƯỞNG CHÚA

CHÚA KHÔNG VĨ ĐẠI

KẺ VÔ THẨN DI ĐỘNG

THƯ GỬI MỘT QUỐC GIA THIÊN CHÚA GIÁO

SỰ CHẤM DỨT ĐỨC TIN

TÔN GIÁO LÂY NHIỄM ĐỜI SỐNG VÀ VĂN HÓA CHÚNG TA NHƯ THẾ NÀO

Suốt thập kỷ qua, những cuốn sách đề cao lý trí lấn át đức tin mù quáng đã xuất hiện trên các danh mục sách bán chạy phi hư cấu. Langdon phải thừa nhận rằng sự chuyển hướng văn hóa xa rời tôn giáo ngày càng trở nên rõ rệt – thậm chí ngay ở khuôn viên Harvard. Gần đây, tờ Washington Post đăng một bài viết về “tình trạng vô thần ở Harvard”, nói rằng lần đầu tiên trong lịch sử ba trăm tám mươi năm của nhà trường, lớp sinh viên thứ nhất có nhiều người vô thần và bất khả tri hơn cả số tín đồ Tin lành và Công giáo gộp lại.

Tương tự ở thế giới phương Tây, các tổ chức bài tôn giáo đang phát triển mạnh, đẩy lùi những gì họ coi là những hiểm họa của giáo điều tôn giáo – Những người Vô thần Mỹ, Quỹ Quyền tự do không tôn giáo, Americanhumanist.org, Liên minh Vô thần Quốc tế.

Langdon chưa bao giờ để tâm nhiều đến những nhóm này cho tới khi Edmond nói với ông về Brights – một tổ chức toàn cầu mà, dù tên gọi thường bị hiểu nhầm, tán thành một thế giới quan tự nhiên chủ nghĩa không hề có những nhân tố siêu nhiên hay bí ẩn. Thành viên nhóm Brights gồm những trí thức có tiếng như Richard Dawkins, Margaret Downey và Daniel Dennett. Rõ ràng, đội quân những người vô thần ngày càng đông đảo giờ đây đang chuẩn bị một lượng vũ khí rất lớn.

Langdon đã thấy mấy quyển sách của cả Dawkins và Dennett chỉ vài phút trước trong lúc nhìn lướt khu vực thư viện chuyên về tiến hóa này.

Tác giả: