Nguồn cội – Dan Brown

Nhưng đây lại không phải giáo hoàng.

Đây là một phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy trắng rất quen thuộc.

Ambra Vidal chẳng nhìn thấy gì qua quầng sáng chói mắt từ những ánh đèn của giới truyền thông, nhưng nàng có thể nghe rõ tiếng một chiếc trực thăng đang đến gần và biết thời gian không còn. Tuyệt vọng, nàng nhoài người ra ngoài lan can và cố hét to với đám đông nhân viên truyền thông phía dưới.

Những lời của nàng tan biến trong tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc của động cơ trực thăng.

Winston đã dự đoán rằng giới truyền thông dưới phố sẽ chĩa thẳng máy quay của họ lên trời ngay khi phát hiện Ambra ở rìa mái nhà. Thực tế, mọi việc diễn ra đúng y như vậy, nhưng Ambra biết kế hoạch của Winston đã thất bại.

Họ không nghe nổi một từ mình nói!

Mái nhà Casa Milà cao vượt hẳn bên sự hỗn loạn và giao thông ồn ào phía dưới. Và giờ tiếng trực thăng có nguy cơ nhấn chìm mọi thứ hoàn toàn.

“Tôi không bị bắt cóc!” Ambra lại hét to, gắng tập trung âm lượng to hết sức có thể. “Tuyên bố từ Hoàng cung về Robert Langdon là không chính xác! Tôi không phải là con tin!”

Cô là hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha, Winston nhắc cho nàng nhớ lúc trước. Nếu cô dừng được cuộc săn đuổi người này, giới chức sẽ ngừng tay. Tuyên bố của cô sẽ tạo ra tình trạng bối rối hoàn toàn. Không ai biết phải theo lệnh nào.

Ambra biết Winston nói đúng, nhưng những lời của nàng chìm nghỉm trong tiếng động cơ phía trên đám đông ồn ào.

Đột nhiên bầu trời bùng lên tiếng rít ầm ầm. Ambra thu mình lại từ phía lan can khi chiếc trực thăng nhào tới gần hơn và đột ngột dừng lại, lơ lửng ngay trước mặt nàng. Cửa bên hông máy bay mở toang, và hai gương mặt quen thuộc đăm đăm nhìn nàng – hai Đặc vụ Fonseca và Díaz.

Trước sự hãi hùng của Ambra, Đặc vụ Fonseca nâng một thiết bị gì đó lên, nhắm thẳng vào đầu nàng. Nhất thời, những ý nghĩ lạ lùng nhất vụt qua trong tâm trí nàng. Julián muốn mình chết. Mình là một phụ nữ vô sinh. Mình không thể sinh con nối dõi cho anh ấy. Giết mình là cách duy nhất để anh ấy thoát khỏi vụ đính hôn.

Ambra loạng choạng lùi lại, tránh khỏi cái thiết bị trông đầy hăm dọa kia, một tay cầm chặt chiếc điện thoại di động của Edmond còn tay kia vươn ra để giữ thăng bằng. Nhưng khi nàng đặt chân ra phía sau, phần sàn dường như biến mất. Trong khoảnh khắc, nàng chỉ cảm thấy một không gian trống rỗng nơi nàng cứ ngỡ là nền xi măng rắn chắc. Thân mình nàng vặn vẹo khi cố lấy lại thăng bằng, nhưng nàng thấy mình trượt nghiêng xuống một đợt cầu thang ngắn.

Khuỷu tay trái nàng nện xuống xi măng, và khuỷu tay còn lại cũng đập mạnh xuống chỉ một khắc sau đó. Dù vậy, Ambra Vidal chẳng cảm thấy đau. Toàn bộ sự chú tâm của nàng đã hướng vào cái thứ vừa văng ra khỏi tay nàng – chiếc điện thoại di động bằng ngọc lam quá khổ của Edmond.

Chúa ơi, không!

Nàng chết sững nhìn chiếc điện thoại lê trên sàn xi măng, nảy văng xuống các bậc thang về phía mép khoảng không dựng đứng cao chín tầng nhà dẫn xuống phần sân trong của tòa nhà. Nàng xô tới chiếc điện thoại, nhưng nó biến mất phía dưới hàng rào bảo vệ, rớt thẳng xuống khoảng trống.

Kết nối của bọn ta với Winston…!

Ambra nhoài theo nó, đến ngay hàng rào vừa lúc chiếc điện thoại của Edmond rơi xuống phía sàn đá rất trang nhã của tiền sảnh, nơi nó vỡ tan thành cả cơn mưa kính và kim loại lấp loáng kèm một tiếng đanh gọn.

Chớp mắt, Winston biến mất.

Vọt lên các bậc thang, Langdon lao ra khỏi tháp cầu thang xông ra sân thượng của Casa Milà. Ông thấy mình ở giữa một không gian hỗn loạn ồn ào đến điếc tai. Một chiếc trực thăng đang lơ lửng rất thấp bên cạnh tòa nhà và chẳng nhìn thấy Ambra ở đâu cả.

Sửng sốt, Langdon đưa mắt nhìn cả khu vực. Cô ấy đâu rồi? Ông quên mất phần mái nhà này vốn rất kỳ quặc – phần tường chắn nghiêng… các cầu thang dốc cao… lính canh bằng xi măng… những hố sâu không đáy.

“Ambra!”

Khi ông tìm thấy nàng, ông cảm thấy vô cùng kinh hãi. Ambra Vidal đang nằm co quắp trên nền xi măng sát mép giếng trời.

Khi Langdon vọt lên và lao tới phía nàng, có tiếng đạn rít sắc lạnh véo qua đầu ông và cày tung nền xi măng phía sau ông.

Chúa ơi! Langdon khuỵu xuống và bò về phía phần nền thấp hơn khi hai viên đạn nữa bay qua phía trên đầu ông. Nhất thời, ông nghĩ những phát đạn ấy đến từ chiếc trực thăng, nhưng khi ông trèo về phía Ambra, ông nhìn thấy một toán cảnh sát túa ra từ một tòa tháp khác ở phía đầu kia của mái nhà cùng với súng ống đã được rút ra.

Họ muốn giết mình, ông nhận ra vậy. Họ nghĩ mình bắt cóc hoàng hậu tương lai! Rõ ràng chẳng ai nghe thấy những lời tuyên bố của nàng trên nóc nhà.

Khi Langdon nhìn về phía Ambra, lúc này chỉ còn cách mười mét, ông hãi hùng nhận ra cánh tay nàng đang chảy máu. Chúa ơi, cô ấy bị bắn rồi!

Một viên đạn nữa bay qua phía trên đầu ông khi Ambra bắt đầu bíu lấy hàng lan can bao quanh phần bờ dốc về phía khoảng sân trong. Nàng gắng gượng đứng lên.

“Nằm xuống!” Langdon hét lên, bò về phía Ambra và thu mình che chắn lấy thân hình nàng. Ông ngước nhìn những bức tượng lính xung kích đội mũ cao ngất ngưởng đứng rải rác khắp vành ngoài mái nhà như những người lính canh câm lặng.

Có tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc trên đầu, và những đợt gió mạnh cuốn quanh họ khi chiếc trực thăng sà xuống và treo lơ lửng phía trên giếng thông hơi khổng lồ bên cạnh họ, chắn ngang tầm nhìn của cảnh sát.

¡Dejen de disparar!” một giọng nói được kích âm từ phía chiếc trực thăng vang. “¡Enfunden las armas!Không được bắn! Cất ngay vũ khí đi!

Ngay trước mặt Langdon và Ambra, Đặc vụ Díaz đang khom người bên cánh cửa hông mở toang, một chân giữ thăng bằng trên càng máy bay và một tay chìa về phía họ.

“Lên ngay đi!” anh hét lên.

Langdon cảm thấy Ambra co rúm lại bên dưới ông.

“NGAY BÂY GIỜ!” Díaz hét lên át tiếng động cơ đinh tai.

Anh chàng đặc vụ chỉ về phía hàng rào an toàn quanh giếng trời, giục họ trèo lên đó, nắm lấy tay anh, và nhảy một bước ngắn qua khoảng trống thăm thẳm để lên chiếc máy bay đang lơ lửng.

Langdon ngập ngừng một lúc lâu.

Díaz giật lấy chiếc loa cầm tay từ Fonseca và chĩa thẳng vào mặt Langdon. “GIÁO SƯ, HÃY LÊN TRỰC THĂNG NGAY!” Giọng anh chàng đặc vụ rền vang như sấm. “CẢNH SÁT ĐỊA PHƯƠNG ĐÃ CÓ LỆNH BẮN ÔNG! CHÚNG TÔI BIẾT ÔNG KHÔNG BẮT CÓC CÔ VIDAL! TÔI CẦN CẢ HAI VỊ LÊN MÁY BAY NGAY LẬP TỨC – TRƯỚC KHI CÓ NGƯỜI BỊ GIẾT!”

CHƯƠNG 61

Trong làn gió cuồn cuộn, Ambra cảm thấy hai cánh tay Langdon nâng bổng nàng lên và đưa về phía bàn tay chìa ra của Đặc vụ Díaz trên chiếc trực thăng lơ lửng.

Nàng đang quá choáng váng chẳng thể phản đối được.

“Cô ấy đang chảy máu!” Langdon hét to khi ông leo lên máy bay sau nàng.

Đột nhiên chiếc trực thăng nhấc bổng lên trời, tránh xa khỏi phần mái nhà nhấp nhô, để lại phía sau một tốp cảnh sát ngơ ngác, tất cả đều trố mắt nhìn lên.

Fonseca kéo cánh cửa hông đóng lại và sau đó di chuyển về phía phi công ở phía trước. Díaz lách tới bên cạnh Ambra để kiểm tra cánh tay của nàng.

“Chỉ là một vết xước thôi,” nàng ngây người nói.

“Tôi sẽ tìm bộ đồ sơ cứu.” Díaz đi về phía sau khoang.

Langdon ngồi đối diện Ambra, hướng về phía sau. Lúc này khi đột nhiên cả hai người bị bỏ riêng lại, ông mới nhìn vào mắt nàng và mỉm cười nhẹ nhõm. “Tôi mừng là cô không sao.”

Ambra khẽ gật đầu đáp lại, nhưng nàng chưa kịp cảm ơn ông thì Langdon đã nhổm về phía trước, thì thào với nàng bằng giọng đầy phấn khích.

“Tôi nghĩ tôi đã tìm được bài thơ bí ẩn của chúng ta rồi,” ông reo lên, mắt ngập tràn hy vọng. “William Blake. Không chỉ có một bản tổng tập Blake trong thư viện của Edmond… mà rất nhiều bài thơ của Blake là những lời tiên tri!” Langdon chìa tay ra. “Đưa tôi cái điện thoại của Edmond – tôi sẽ bảo Winston tìm tác phẩm của Blake để lựa lấy bất kỳ dòng thơ bốn mươi bảy mẫu tự nào!”

Ambra nhìn bàn tay chờ đợi của Langdon và cảm thấy vô cùng có lỗi. Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay ông. “Anh Robert,” nàng nói cùng tiếng thở dài đầy ăn năn, “điện thoại của Edmond mất rồi. Nó đã bị rơi ở rìa tòa nhà rồi.”

Langdon trân trân nhìn lại nàng, và Ambra thấy mặt ông trắng bệch. Tôi xin lỗi, Robert. Nàng có thể thấy ông đang cố xử lý cái tin ấy và hình dung xem việc để mất Winston giờ đẩy họ tới đâu.

Trong buồng lái, Fonseca đang quát to vào điện thoại. “Xác nhận! Chúng tôi đón được cả hai người an toàn lên máy bay. Chuẩn bị máy bay di chuyển về Madrid. Tôi sẽ liên lạc với hoàng cung và báo…”

“Đừng mất công!” Ambra hét lên với anh chàng đặc vụ. “Tôi sẽ không tới hoàng cung!”

Fonseca bịt lấy điện thoại, xoay người trên ghế và nhìn nàng. “Chắc chắn cô phải tới! Lệnh của tôi tối nay là giữ an toàn cho cô. Cô đừng bao giờ rời khỏi sự giám hộ của tôi. Cô nên lấy làm may là tôi kịp đến đây giải cứu cô đấy.”

Giải cứu ư?!” Ambra vặn lại. “Nếu đó là giải cứu, thì nó chỉ cần thiết vì hoàng cung nói toàn những điều dối trá lố bịch về việc Giáo sư Langdon bắt cóc tôi – điều các anh biết là không đúng! Có phải Hoàng tử Julián thật sự cuồng đến mức ông ấy sẵn sàng hy sinh tính mạng của một người vô tội không? Đấy là còn chưa nói đến sinh mạng của tôi?”

Fonseca nhìn nàng chằm chằm rồi quay mặt đi trên ghế.

Vừa hay, Díaz quay lại cùng với bộ đồ sơ cứu.

“Cô Vidal,” anh nói, ngồi xuống cạnh nàng. “Xin hãy hiểu rằng chuỗi mệnh lệnh của chúng tôi bị đứt quãng tối nay do Tư lệnh Garza bị bắt giữ. Tuy nhiên, tôi muốn cô biết rằng Hoàng tử Julián không hề liên quan gì đến tuyên bố trước truyền thông được đưa ra từ hoàng cung cả. Thực tế, chúng tôi thậm chí không thể xác nhận được rằng Hoàng tử biết những gì đang xảy ra ngay lúc này. Chúng tôi cũng không thể liên lạc được với ông ấy suốt một tiếng rồi.”

Tác giả: