Nguồn cội – Dan Brown

Giáo đoàn vỗ tay rào rào, điều Ávila chưa bao giờ chứng kiến trong một buổi lễ của Công giáo.

“Ta chọn nói về tha thứ ngày hôm nay,” vị giáo hoàng tiếp tục, bàn tay vẫn đặt trên vai Ávila, “vì chúng ta có một vị khách đặc biệt ngồi cùng chúng ta đây. Ta xin cảm ơn Đô đốc Luis Ávila vì đã chiếu cố góp mặt với chúng ta. Ông ấy là một thành viên đáng kính và có bề dày thành tích của quân đội Tây Ban Nha, và ông ấy đã gặp phải thứ xấu xa khó hình dung nổi. Như tất cả chúng ta, ông ấy đã phải đấu tranh với vấn đề tha thứ.”

Ávila còn chưa kịp phản đối, vị giáo hoàng đã kể lại rất sinh động những nhọc nhằn trong cuộc đời Ávila – việc ông mất gia đình trong một vụ tấn công khủng bố, việc ông sa vào rượu chè, và cuối cùng là việc ông cố tự tử bất thành. Phản ứng ban đầu của Ávila là tức giận với Marco vì đã phản bội sự tin tưởng, nhưng lúc này, nghe chính câu chuyện của mình được kể lại như thế này, ông ta cảm thấy được truyền cho sự tự tin một cách kỳ lạ. Phải thú nhận rằng ông ta đã rơi xuống đáy suy sụp và bằng cách nào đó, có lẽ là một phép mầu, ông ta lại sống sót.

“Ta gợi ý với tất cả các con rằng,” vị giáo hoàng nói, “Chúa đã can thiệp vào cuộc đời Đô đốc Ávila, và cứu vớt ông ấy… Vì một mục đích cao cả hơn.”

Nói xong, giáo hoàng Palmaria Innocent XIV mới quay nhìn Ávila lần đầu tiên. Đôi mắt sâu hoắm của ông ấy dường như thâm nhập vào linh hồn Ávila, và ông ta cảm thấy rùng mình trước cái sức mạnh mà bản thân không cảm nhận được đã nhiều năm.

“Đô đốc Ávila,” vị giáo hoàng tuyên bố, “ta tin rằng sự mất mát bi thảm mà ngài chịu đựng vượt quá khả năng tha thứ. Ta tin sự giận dữ vẫn đang bừng bừng của ngài – khát khao trả thù chính đáng của ngài – không thể dẹp yên bằng việc chìa má kia ra. Cũng không nên như vậy! Nỗi đau của ngài sẽ là chất xúc tác cho sự cứu rỗi của chính ngài. Chúng tôi ở đây để ủng hộ ngài! Để yêu thương ngài! Để đứng bên ngài và giúp biến cơn giận của ngài thành một sức mạnh uy lực vì cái thiện trên đời này! Ơn Chúa!”

Ơn Chúa!” giáo đoàn nhắc lại.

“Đô đốc Ávila,” vị giáo hoàng tiếp tục, thậm chí còn nhìn chăm chú hơn vào mắt ông ta. “Khẩu hiệu của Hạm đội Tây Ban Nha là gì nhỉ?”

Pro Deo et patria,” Ávila lập tức đáp lời.

“Phải, Pro Deo et patria. Vì Thiên Chúa và Tổ quốc. Tất cả chúng tôi rất vinh dự với sự có mặt của một sĩ quan hải quân có bề dày thành tích đã phụng sự Tổ quốc mình rất xuất sắc.” Vị giáo hoàng ngừng lại, nghiêng tới trước. “Nhưng… còn Chúa thì sao?”

Ávila ngước lên nhìn vào đôi mắt như xuyên thấu của người đàn ông và đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng.

“Cuộc đời ngài chưa chấm hết, thưa Đô đốc,” vị giáo hoàng thì thào. “Công việc của ngài chưa xong. Đây là lý do Chúa cứu ngài. Nhiệm vụ đã tuyên thệ của ngài mới chỉ hoàn thành một nửa. Ngài đã phụng sự đất nước mình, phải… nhưng ngài chưa phụng sự Chúa!”

Ávila cảm thấy như thể mình vừa bị trúng đạn.

“Bình an sẽ đến bên ngài!” vị giáo hoàng nói.

Và cả với ngài!” giáo đoàn đáp lời.

Ávila đột nhiên thấy mình bị nhấn chìm trong một biển người tốt bụng, hết lời ủng hộ, khác hẳn bất kỳ việc gì ông ta từng trải qua. Ông ta cố tìm trong mắt những giáo dân xem có bất kỳ dấu hiệu nào của sự cuồng tín mà mình lo sợ hay không, nhưng tất cả những gì ông ta nhìn thấy là sự lạc quan, thiện chí và sự nồng nhiệt chân thành được thực hiện công việc của Chúa… chính xác là những gì Ávila nhận ra mình đang thiếu.

Kể từ ngày hôm đó, với sự giúp đỡ của Marco và nhóm bạn mới của mình, Ávila bắt đầu hành trình dài leo ra khỏi cái hố sâu không đáy của sự tuyệt vọng. Ông ta trở lại lộ trình tập luyện nghiệt ngã của mình, ăn đồ ăn giàu dinh dưỡng và quan trọng nhất là tìm lại được niềm tin của mình.

Sau vài tháng, khi liệu pháp thể chất của ông ta hoàn thành, Marco tặng cho Ávila một cuốn Kinh thánh bọc da trong đó anh ta đã đánh dấu hàng chục đoạn.

Ávila giở ngẫu nhiên tới một vài chỗ đó.

ROMANS 13:4

Thật vậy, họ là người thừa hành của Thiên Chúa…

để giáng cơn thịnh nộ

của Người xuống kẻ làm điều ác.

THÁNH THI 94:1

Lạy Chúa, ngài là Đức Chúa Trời báo trả,

xin bày tỏ thiên quang của Ngài!

2 TIMOTHY 2:3

Anh hãy đồng lao cộng khổ,

như một người lính giỏi của Đức Chúa Jesus.

“Hãy ghi nhớ,” Marco mỉm cười nói với ông ta. “Khi cái ác ngóc đầu lên trong thế giới này, Chúa ra tay thông qua mỗi người chúng ta theo một cách khác nhau, để thể hiện ý chí của ngài trên đời này. Tha thứ không phải là con đường duy nhất đi tới cứu rỗi.”

CHƯƠNG 58

🌐 ConspiracyNet

TIN NÓNG

DÙ BẠN LÀ AI – HÃY KỂ THÊM CHO CHÚNG TÔI!

Tối nay, tổ chức giám sát dân sự tự xưng [email protected] đã gửi một lượng thông tin nội bộ gây choáng váng tới ConspiracyNet.

Xin cảm ơn các bạn!

Vì dữ liệu “Monte” chia sẻ đến giờ đã cho thấy mức độ khả tín và khả năng tiếp cận nội bộ rất cao nên chúng tôi thấy tin tưởng khi đưa ra đề nghị rất khiêm nhường này:

MONTE – DÙ BẠN LÀ AI – NẾU BẠN CÓ BẤT KỲ THÔNG TIN GÌ VỀ NỘI DUNG BÀI THUYẾT TRÌNH BỊ LỠ DỞ CỦA KIRSCH – HÃY CHIA SẺ!!

#CHUNGTATUDAUDEN

#CHUNGTADIVEDAU

Cảm ơn.

– Tất cả chúng tôi đều ở đây, tại ConspiracyNet

CHƯƠNG 59

Khi Robert Langdon lục tìm vài khu vực cuối cùng trong thư viện của Edmond, ông cảm thấy hy vọng của mình nhạt dần. Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát càng lúc càng to hơn trước khi đột ngột dừng ngay phía trước Casa Milà. Qua mấy ô cửa sổ nhỏ xíu của căn hộ, Langdon nhìn rõ những chớp đèn cảnh sát xoay tròn nhá lên.

Chúng ta bị kẹt ở đây rồi, ông nhận ra vậy. Chúng ta cần mật khẩu bốn mươi bảy mẫu tự đó, nếu không sẽ chẳng có cách gì thoát ra.

Rủi thay, Langdon vẫn chưa thấy một quyển thơ nào.

Các giá sách trong khu vực cuối cùng ở sâu hơn phần còn lại và có vẻ lưu giữ bộ sưu tập các sách nghệ thuật khổ lớn của Edmond. Khi Langdon hối hả men theo bờ tường, lướt nhìn các tiêu đề, ông thấy những cuốn sách phản ánh niềm đam mê của Edmond đối với những gì lập dị và mới mẻ nhất trong nghệ thuật đương đại.

SERRA… KOONS… HIRST… BRUGUERA… BASQUIAT… BANKSY… ABRAMOVI’C…

Bộ sưu tập đột ngột chấm dứt ở một loạt sách nhỏ hơn và Langdon dừng lại với hy vọng tìm được một cuốn thơ.

Chẳng có gì.

Những cuốn sách ở đây đều là những bình luận và phê bình về nghệ thuật trừu tượng, và Langdon nhận ra một vài tiêu đề mà Edmond đã gửi cho mình để nghiên cứu.

BẠN ĐANG NHÌN GÌ?

TẠI SAO ĐỨA CON 5 TUỔI CỦA BẠN LẠI KHÔNG THỂ TÌM ĐƯỢC CÁCH GÌ ĐỂ SỐNG QUA NGHỆ THUẬT HIỆN ĐẠI

Mình vẫn đang cố sống qua được thứ đó, Langdon nghĩ thầm, nhanh chóng di chuyển tiếp. Ông bước qua một khoang nữa và bắt đầu xem xét khu vực tiếp theo.

Sách nghệ thuật hiện đại, ông trầm ngâm. Thậm chí chỉ liếc qua, Langdon đã có thể thấy rằng nhóm này dành riêng cho một giai đoạn sớm hơn. Ít nhất chúng ta đang quay ngược thời gian… về với thứ nghệ thuật mà mình hiểu được.

Mắt Langdon di chuyển nhanh dọc theo các gáy sách, tiếp nhận những tiểu sử và danh mục chi tiết về các nhà Ấn tượng, Lập thể và Siêu thực, những người từng làm cho thế giới kinh ngạc giai đoạn 1870 và 1960 bởi thứ nghệ thuật định nghĩa lại hoàn toàn.

VAN GOGH… SEURAT… PICASSO… MUNCH… MATISSE… MAGRITTE… KLIMT… KANDINSKY… JOHNS… HOCKNEY… GAUGUIN… DUCHAMP… DEGAS… CHAGALL… CÉZANNE… CASSATT… BRAQUE… ARP… ALBERS…

Khu vực này kết thúc tại một khoang kiến trúc cuối cùng, và Langdon di chuyển qua đó, nhận thấy mình ở trong khu vực cuối cùng của thư viện. Những tập sách ở đây có vẻ dành riêng cho nhóm những nghệ sĩ mà Edmond, với sự có mặt của Langdon, thích gọi là “trường phái của những tay da trắng chán ngắt” – về cơ bản là bất kỳ thứ gì có trước trào lưu hiện đại chủ nghĩa vào giữa thế kỷ XIX.

Không như Edmond, chính ở đây Langdon cảm thấy như ở nhà nhất, được bao bọc bởi những bậc Tổ sư.

VERMEER… VELÁZQUEZ… TITIAN… TINTORETTO… RUBENS… REMBRANDT… RAPHAEL… POUSSIN… MICHELANGELO… LIPPI… GOYA… GIOTTO… GHIRLANDAIO… EL GRECO… DÜRER… DA VINCI… COROT… CARAVAGGIO… BOTTICELLI… BOSCH…

Mấy bước còn lại của giá sách cuối cùng bị một chiếc tủ kính với một chiếc khóa nặng trịch choán hết. Langdon nhìn qua kính và thấy một chiếc hộp da trông rất cũ bên trong – một lớp vỏ bảo vệ một cuốn sách cổ rất lớn. Văn bản bên ngoài hộp không dễ nhìn, nhưng Langdon vẫn nhìn được đủ để giải mã tiêu đề tập sách bên trong.

Chúa ơi, ông nghĩ thầm, lúc này đã nhận ra tại sao cuốn sách này lại được khóa lại, tránh xa bàn tay của khách khứa. Có lẽ nó đáng giá cả một gia tài.

Langdon biết có một vài ấn bản cổ quý giá của nghệ sĩ huyền thoại này vẫn còn tồn tại.

Mình không ngạc nhiên khi Edmond đầu tư thứ này, ông nghĩ, nhớ lại rằng Edmond từng nhắc đến nghệ sĩ người Anh này như là “nhân vật tiền hiện đại duy nhất có trí tưởng tượng”. Langdon không đồng ý, nhưng ông chắc chắn mình hiểu sự yêu mến đặc biệt của Edmond dành cho nghệ sĩ này. Cả hai đều được cắt ra từ cùng một tấm vải.

Langdon khom người và chăm chú nhìn qua kính đọc dòng chữ khắc mạ vàng trên chiếc hộp: William Blake toàn tập.

William Blake, Langdon ngẫm nghĩ. Nhân vật Edmond Kirsch của thế kỷ XIX.

Blake là một thiên tài có phong cách riêng – một danh nhân có số lượng tác phẩm lớn với phong cách vẽ tân tiến đến mức một số người tin ông nhìn thấy tương lai trong mơ. Những hình minh họa tôn giáo đầy biểu tượng của ông mô tả thiên thần, ác quỷ, Satan, Chúa, những sinh vật huyền bí, những chủ đề trong kinh thánh và một đền thờ các vị thần xuất phát từ những ảo giác tâm linh của chính ông.

Và cũng như Kirsch, Blake thích thách thức Thiên Chúa giáo.

Ý nghĩ này khiến Langdon đột ngột đứng lên.

William Blake.

Ông hít một hơi thảng thốt.

Tác giả: