Nguồn cội – Dan Brown

Ông ấy không bao giờ tái hôn, Julián nghĩ thầm, bởi vì ông ấy đã yêu người khác.

“Công giáo của cha,” Julián nói. “Cha không thấy… mâu thuẫn sao?”

“Rất nhiều,” Giám mục trả lời. “Tín điều của chúng ta không hề khoan dung với chuyện này. Khi còn trẻ, tôi cảm thấy dằn vặt. Khi nhận thức được ‘khuynh hướng’ của mình, như cách người ta gọi vậy thời đó, tôi thấy chán nản; tôi không biết chắc làm cách nào tiếp tục cuộc sống của chính mình. Một nữ tu đã cứu tôi. Bà ấy cho tôi thấy rằng Kinh thánh tôn vinh tất cả mọi dạng tình yêu, với một lời cảnh báo – tình yêu phải thiêng liêng và không mang tính nhục dục. Và vì thế, bằng cách thề sống độc thân, tôi có thể yêu cha ngài rất nhiều mà vẫn trong sạch trong mắt Chúa. Tình yêu của chúng tôi hoàn hoàn thuần khiết và vô cùng mãn ý. Tôi từ chối địa vị hồng y để ở gần ông ấy.”

Thời khắc ấy, Julián nhớ lại câu chuyện cha đã nói với chàng cách đây khá lâu.

Tình yêu đến từ một lãnh địa khác. Chúng ta không thể tạo ra nó theo yêu cầu. Chúng ta cũng không thể kìm nén nó khi nó xuất hiện. Tình yêu không phải là lựa chọn chúng ta đưa ra.

Lòng Julián đột nhiên thấy nhớ Ambra da diết.

“Cô ấy sẽ gọi cho ngài,” Valdespino nói, mắt nhìn chàng đầy quan tâm.

Julián mãi vẫn cứ thấy ngạc nhiên trước khả năng kỳ lạ của Giám mục nhìn thấu tâm hồn chàng. “Có lẽ vậy,” chàng đáp. “Nhưng cũng có thể không. Cô ấy là người cứng cỏi.”

“Và đó chính là một trong những điểm ngài yêu cô ấy.” Valdespino mỉm cười. “Làm vua là một công việc cô đơn. Một người bạn đời mạnh mẽ có thể rất giá trị.”

Julián cảm thấy rằng Giám mục đang ám chỉ mối quan hệ của chính ông ấy với cha Julián… và rằng người đàn ông già nua này vừa thầm ban phúc cho Ambra.

“Tối nay, tại Thung lũng Những người ngã xuống,” Julián nói, “cha con đã đưa ra một đề nghị khác thường với con. Những mong muốn của ông ấy có làm đức cha ngạc nhiên không?”

“Không hề. Ông ấy đề nghị ngài làm một việc mà ông ấy luôn mong muốn được thấy sẽ xảy ra ở đây trên đất nước Tây Ban Nha này. Dĩ nhiên, với ông ấy, việc đó rất phức tạp về mặt chính trị. Với ngài, cách biệt thêm một thế hệ so với thời kỳ của Franco, việc đó có thể dễ dàng hơn.”

Julián thấy náo nức trước cái viễn cảnh được vinh danh cha mình bằng cách này.

Chưa đầy một tiếng trước, từ trên chiếc xe lăn bên trong đền thờ của Franco, Đức vua đã nói ra những mong ước của ông. “Con trai, khi con làm vua, hằng ngày con sẽ được thỉnh cầu phá hủy cái nơi ô nhục này, dùng thuốc nổ và chôn vùi nó vĩnh viễn trong lòng núi này.” Cha chàng chăm chú nhìn chàng.

“Và ta cầu xin con – đừng khuất phục trước áp lực.”

Những lời ấy khiến Julián ngạc nhiên. Cha chàng luôn căm ghét chế độ chuyên chế thời kỳ Franco và coi đền thờ này là một nỗi ô nhục với quốc thể.

“Việc phá hủy cái nhà thờ này,” Đức vua nói, “chính là vờ như lịch sử của chúng ta chưa hề xảy ra – một cách dễ dãi để cho phép bản thân chúng ta vui vẻ tiến về phía trước, nói với chính chúng ta rằng một ‘Franco’ khác có thể không bao giờ xảy đến. Nhưng dĩ nhiên điều đó có thể xảy đến, và nó sẽ đến nếu chúng ta không cảnh giác. Con có thể nhớ những lời người đồng bào của chúng ta là Jorge Santayana…”

“‘Những ai không nhớ quá khứ buộc phải lặp lại nó’,” Julián nói, trích dẫn lại câu cách ngôi từ thời trung học.

“Chính xác,” cha chàng nói. “Và lịch sử liên tục chứng minh rằng những kẻ điên rồ sẽ lên cầm quyền khi có những trào lưu dân tộc chủ nghĩa hung hăng và sự thiếu khoan dung, thậm chí ngay ở những nơi dường như hoàn toàn không thể hiểu nổi.” Đức vua nhổm về phía con trai, giọng ông đanh lại. “Julián, chẳng bao lâu nữa con sẽ ngồi lên ngai vàng của giang sơn gấm vóc này – một đất nước hiện đại, đang tiến lên mà, như nhiều quốc gia khác, đã phải chịu đựng những giai đoạn tăm tối nhưng đã trỗi dậy vươn tới ánh sáng của dân chủ, khoan dung và yêu thương. Nhưng ánh sáng đó sẽ lu mờ trừ phi chúng ta biết dùng nó để soi sáng trí óc cho các thế hệ tương lai của chúng ta.”

Đức vua mỉm cười, và đôi mắt ngài ánh lên sức sống đầy bất ngờ.

“Julián, khi con làm vua, ta cầu mong rằng con có thể thuyết phục được đất nước vinh quang của chúng ta biến cái nơi này thành gì đó mạnh mẽ hơn là một đền thờ gây tranh cãi và một điểm du lịch hiếu kỳ. Cái quần thể này cần là một bảo tàng sống. Nó cần là một biểu tượng mạnh mẽ của khoan dung, nơi học sinh có thể quần tụ trong lòng núi để học về những điều kinh khủng của sự bạo ngược và những hành động tàn ác của chế độ áp bức, như thế chúng sẽ không bao giờ trở nên tự mãn.”

Đức vua nhấn mạnh như thể ông đã đợi cả đời để nói những lời này.

“Điều quan trọng nhất,” ông nói, “cái bảo tàng này phải đề cao một bài học nữa mà lịch sử đã dạy chúng ta – rằng bạo ngược và áp bức không thể sánh với tình thương… rằng những tiếng gào thét cuồng nộ của những kẻ hung hăng trên thế giới bị át đi bởi những tiếng nói đoàn kết xuất hiện để chặn đứng chúng. Chính những tiếng nói này – những bản hợp xướng của thấu cảm, khoan dung và yêu thương này – là điều ta cầu mong một ngày nào đó sẽ cất lên từ đỉnh núi này.”

Lúc này, khi lời đề nghị lúc hấp hối của cha vẫn vang vọng trong tâm trí Julián, chàng đưa mắt nhìn qua căn phòng bệnh viện sáng ánh trăng và nhìn cha mình đang ngủ im. Julián tin ông chưa bao giờ trông hài lòng đến thế.

Đưa mắt nhìn sang Giám mục Valdespino, Julián ra hiệu về phía chiếc ghế bên cạnh giường của cha mình. “Hãy ngồi với Đức vua. Ông ấy thích như vậy. Con sẽ dặn các y tá không làm phiền hai người. Con sẽ trở lại sau một tiếng nữa.”

Valdespino mỉm cười với chàng, và lần đầu tiên kể từ lễ kiên tín thời thơ ấu của Julián, Giám mục bước lên và choàng cánh tay của mình quanh người Hoàng tử, trìu mến ôm lấy chàng. Khi ông làm vậy, Julián thảng thốt cảm nhận được bộ xương mảnh dẻ dưới lớp áo choàng của ông. Vị Giám mục già dường như còn yếu hơn cả Đức vua, và Julián không thể không tự hỏi liệu hai người bạn thân thiết này có đoàn tụ với nhau trên thiên đường sớm hơn họ hình dung hay không.

“Ta rất tự hào về con,” Giám mục nói khi cái ôm của họ kết thúc. “Và ta biết con sẽ là một nhà lãnh đạo được yêu mến. Cha con nuôi dạy con rất tốt.”

“Cảm ơn đức cha,” Julián mỉm cười nói. “Con tin ông ấy đã có người giúp đỡ.”

Julián để cha mình và Giám mục ở lại và bước dọc hành lang bệnh viện, dừng lại nhìn qua ô cửa sổ như khung tranh ngắm tòa tu viện được chiếu sáng rực rỡ nằm trên đồi.

El Escorial.

Nơi an táng thiêng liêng dành cho hoàng gia Tây Ban Nha.

Julián vụt nhớ đến chuyến viếng thăm Hầm mộ Hoàng gia cùng với cha mình lúc chàng còn niên thiếu. Chàng nhớ đã trân trối nhìn lên tất cả những cỗ quan tài mạ vàng và có một linh cảm rất lạ – Mình sẽ không bao giờ được chôn cất trong căn phòng này.

Cái khoảnh khắc trực giác ấy có thể cảm nhận rõ rệt như bất kỳ điều gì Julián từng trải qua, và trong khi ký ức ấy chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí chàng, chàng vẫn luôn nhủ mình rằng linh cảm ấy chẳng có nghĩa gì… chỉ là phản ứng bản năng của một đứa trẻ sợ sệt khi đối diện cái chết mà thôi. Tuy nhiên, tối nay, khi sắp bước lên ngai vàng của Tây Ban Nha, chàng lại có một ý nghĩ rất ngạc nhiên.

Có lẽ mình biết số phận thực sự của mình khi là một đứa trẻ.

Có lẽ mình luôn biết mục đích của mình với tư cách một vị vua.

Sự thay đổi sâu sắc đang tràn qua đất nước chàng và cả thế giới. Những cách thức xưa cũ đang tiêu tan, và những cách thức mới mẻ đang sinh ra. Có lẽ đã đến lúc bãi bỏ chế độ quân chủ xưa cũ vĩnh viễn. Nhất thời, Julián hình dung ra cảnh mình đang đọc một tuyên cáo chưa từng có tiền lệ.

Ta là vị vua cuối cùng của Tây Ban Nha.

Ý nghĩ đó khiến chàng thảng thốt.

May thay, cơn ảo mộng ấy bị xua đi bởi tiếng rung của chiếc điện thoại di động chàng mượn từ Cận vệ. Mạch máu của Hoàng tử đập rộn lên khi nhìn thấy đầu số gọi đến là 93.

Barcelona.

“Julián nghe đây,” chàng khấp khởi lên tiếng.

Giọng nói trên đường dây dịu dàng và mệt mỏi. “Julián, là em đây…”

Với cảm xúc trào dâng, Hoàng tử ngồi xuống một chiếc ghế và nhắm mắt lại. “Em yêu,” chàng thì thầm. “Anh biết mở lời nói rằng anh xin lỗi em thế nào đây?”

CHƯƠNG 100

Bên ngoài nhà nguyện đá, trong làn hơi ẩm trước lúc bình minh, Ambra Vidal lo lắng áp chặt điện thoại vào tai. Julián xin lỗi! Nàng cảm thấy một nỗi sợ hãi trào dâng, sợ những gì anh có thể sắp thú nhận liên quan đến những sự kiện kinh khủng tối nay.

Hai đặc vụ Cận vệ đang đi lại gần đó, nhưng ngoài tầm nghe lọt.

“Ambra,” Hoàng tử mở lời khẽ khàng. “Lời đề nghị cầu hôn của anh với em… anh rất xin lỗi.”

Ambra thấy bối rối. Lời cầu hôn được truyền hình của Hoàng tử là chuyện cuối cùng trong tâm trí cô tối nay.

“Anh đã cố gắng tỏ ra lãng mạn,” chàng nói, “và cuối cùng anh đặt em vào một tình thế chẳng đặng đừng. Sau đó, khi em cho anh biết em không thể có con… anh đã lờ đi. Nhưng đó không phải là lý do! Đó là vì anh không thể tin việc em đã không nói với anh sớm hơn. Anh đã tiến tới quá nhanh, anh biết vậy, nhưng anh phải lòng em cũng rất nhanh. Anh muốn cùng nhau bắt đầu cuộc sống của chúng ta. Có lẽ đó là vì cha anh sắp qua đời…”

“Julián, thôi nào!” nàng ngắt lời. “Anh không cần xin lỗi. Và tối nay, có nhiều chuyện quan trọng hơn là…”

“Không, chẳng có gì quan trọng hơn cả. Với anh thì không. Anh chỉ cần em biết rằng anh đã thấy vô cùng tiếc với tất cả những gì đã xảy ra.”

Tác giả: