Nguồn cội – Dan Brown

Cuộc chiến của Edmond chống lại tôn giáo chưa bao giờ giảm sút, Langdon nghĩ, ngắm nhìn nhân vật Urizen của Blake. Sự giàu có đã giúp Edmond đủ khả năng làm được bất kỳ việc gì anh thích trong đời, kể cả nếu như thế nghĩa là trưng bày thứ nghệ thuật báng bổ ngay trung tâm một nhà thờ Thiên Chúa giáo.

Giận dữ và thù hận, Langdon nghĩ bụng. Có lẽ chỉ đơn giản là vậy. Edmond, dù đúng hay sai, vẫn luôn đổ lỗi cái chết của mẹ anh là do tôn giáo có tổ chức.

“Dĩ nhiên, ta hoàn toàn nhận thức được rằng,” Đức cha Beña nói, “bức tranh này không phải là Đức Chúa Thiên Chúa giáo.”

Langdon ngạc nhiên quay sang vị tu sĩ già. “Ồ?”

“Phải, Edmond khá thẳng thắn về chuyện đó, mặc dù anh ta không cần phải vậy – ta rất quen với những ý tưởng của Blake.”

“Và cha không gặp vấn đề gì khi trưng bày cuốn sách?”

“Thưa giáo sư,” vị tu sĩ thì thào, thoáng mỉm cười. “Đây là Sagrada Família. Trong những bức tường này, Gaudí hòa trộn Chúa, khoa học và tự nhiên. Chủ đề của bức tranh này chẳng có gì mới với chúng ta.” Đôi mắt ông hấp háy một cách khó hiểu. “Không phải tất cả tăng lữ của chúng ta đều tiến bộ như ta, như các con đã biết, với tất cả chúng ta, Thiên Chúa giáo vẫn là một thứ đang tiến bộ.” Ông khẽ mỉm cười, gật đầu về phía cuốn sách. “Ta chỉ thấy mừng rằng Kirsch đồng ý không trưng bày tấm danh thiếp của anh ta cùng cuốn sách. Với danh tiếng của anh ta, ta không chắc mình sẽ giải thích thế nào về chuyện đó, đặc biệt sau bài thuyết trình của anh ta tối nay.” Đức cha Beña ngừng lại, gương mặt ông đượm buồn. “Tuy nhiên, ta cảm thấy bức hình này không phải là những gì các con hy vọng tìm được phải không?”

“Cha nói đúng. Chúng con đang tìm một dòng thơ của Blake.”

“‘Tyger Tyger, burning bright’?” Đức cha Beña gợi ý. “‘In the forests of the night’?”

Langdon mỉm cười, thấy ấn tượng là Đức cha Beña biết cả câu đầu tiên trong bài thơ nổi tiếng nhất của Blake – một sự thắc mắc mang tính tôn giáo gồm sáu khổ thơ đặt câu hỏi liệu có phải người tạo ra giống cừu ngoan ngoãn cũng chính là Đức Chúa đã tạo ra loài hổ đáng sợ.

“Đức cha Beña?” Ambra hỏi, khom người xuống và chăm chú nhìn qua lớp kính. “Cha có mang theo điện thoại hay đèn pin không?”

“Không, ta rất tiếc. Để ta mượn một ngọn đèn từ chỗ mộ Antoni nhé?”

“Nếu có thể, thưa cha?” Ambra đề nghị. “Như thế sẽ rất hữu dụng.”

Đức cha Beña hối hả bước đi.

Ngay khi ông rời đi, nàng khẩn trương thì thào với Langdon, “Anh Robert! Edmond không chọn trang 163 vì bức vẽ đâu!”

“Ý cô là sao?” Chẳng còn gì khác trên trang 163.

“Đó là một sự ngụy trang khéo léo.”

“Cô làm tôi hoang mang đấy,” Langdon nói, nhìn kỹ bức tranh.

“Edmond chọn trang 163 vì không thể trưng ra trang đó mà lại không đồng thời trưng ra trang bên cạnh – trang 162!”

Langdon đưa ánh mắt sang trái, xem xét trang ngay trước bức Ngày xa xưa. Trong thứ ánh sáng tù mù, ông không nhận ra được gì nhiều trên trang đó, ngoại trừ có vẻ như nó gồm toàn văn bản viết tay nhỏ xíu.

Đức cha Beña trở lại cùng với một ngọn đèn và đưa nó cho Ambra. Nàng giơ nó lên phía trên cuốn sách. Khi quầng sáng tỏa ra khắp cuốn sách mở rộng, Langdon hít một hơi thảng thốt.

Trang đối diện thực tế toàn chữ – viết bằng tay, như tất cả các bản thảo gốc của Blake – lề của nó được trang trí bằng những hình vẽ, khung và rất nhiều nhân vật. Thế nhưng, quan trọng nhất, phần văn bản trên trang đó có vẻ được thiết kế thành những khổ thơ rất trang nhã.

Ngay phía trên đầu trong điện thờ chính, Đặc vụ Díaz đi đi lại lại trong bóng tối, thắc mắc không rõ đồng đội mình ở đâu.

Lẽ ra giờ này Fonseca phải quay lại rồi chứ.

Khi điện thoại trong túi anh bắt đầu rung, anh nghĩ có lẽ là Fonseca gọi mình, nhưng khi kiểm tra người gọi đến, Díaz thấy một cái tên anh không ngờ được.

Mónica Martín.

Anh không hình dung được chuyên gia điều phối quan hệ công chúng muốn gì, nhưng cho dù là gì thì cô cũng sẽ gọi thẳng cho Fonseca. Anh ấy là đặc vụ trưởng nhóm này mà.

“Xin chào,” anh trả lời. “Tôi – Díaz đây.”

“Đặc vụ Díaz, tôi là Mónica Martín. Ở đây tôi có người cần nói chuyện với anh.”

Một lúc sau, một giọng nói quen thuộc mạnh mẽ vang lên. “Đặc vụ Díaz, tôi là Tư lệnh Garza. Hãy khẳng định với tôi rằng cô Vidal vẫn an toàn.”

“Vâng, thưa Tư lệnh,” Díaz thốt lên, cảm thấy mình bỗng hết sức chăm chú khi nghe thấy giọng Garza. “Cô Vidal rất an toàn. Đặc vụ Fonseca và tôi hiện đang ở cùng cô ấy và rất an toàn bên trong…”

“Đừng nói trên đường điện thoại mở,” Garza ngắt lời. “Nếu cô ấy ở một nơi an toàn, hãy giữ cô ấy ở đó. Đừng di chuyển. Tôi mừng được nghe giọng cậu. Chúng tôi đã cố gắng điện cho Đặc vụ Fonseca, nhưng không nghe trả lời. Cậu ta ở chỗ cậu không?”

“Vâng, thưa sếp. Anh ấy vừa đi thực hiện một cuộc gọi nhưng sẽ quay lại…”

“Tôi không có thời gian chờ đợi. Hiện tại tôi đang bị giam giữ, và cô Martín cho tôi mượn điện thoại của cô ấy. Nghe kỹ tôi nói đây. Câu chuyện bắt cóc, như các cậu biết rõ, là hoàn toàn giả mạo. Nó khiến cô Vidal gặp nguy hiểm lớn.”

Ngài không biết gì rồi, Díaz nghĩ, nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn trên nóc Casa Milà.

“Tương tự cái tin tôi mưu hại Giám mục Valdespino cũng không đúng.”

“Tôi đã mường tượng rất nhiều, thưa sếp, nhưng…”

“Cô Martín và tôi đang cố gắng nghĩ cách nào tốt nhất để xử lý tình hình này, nhưng cho tới khi chúng tôi làm được, các cậu cần giữ hoàng hậu tương lai tránh khỏi mắt công chúng. Rõ chứ?”

“Dĩ nhiên, thưa sếp. Nhưng ai đã ban lệnh ra?”

“Tôi không thể nói được với cậu việc đó qua điện thoại. Cứ làm như tôi đề nghị, và giữ Ambra Vidal tránh khỏi truyền thông và mọi nguy hiểm. Cô Martín sẽ cung cấp thông tin diễn biến tiếp theo cho các cậu.”

Garza ngắt máy và Díaz đứng một mình trong bóng tối, cố gắng lĩnh hội cuộc gọi.

Khi anh thò tay vào trong áo để nhét điện thoại trở lại túi, anh nghe thấy tiếng vải sột soạt phía sau. Khi anh quay lại, hai bàn tay nhợt nhạt hiện ra trong bóng tối và nện mạnh xuống đầu Díaz.

Với tốc độ cực nhanh, hai bàn tay siết chặt lấy một bên cổ anh.

Díaz cảm thấy cổ mình bị bóp nghẹt và một luồng hơi nóng bỏng rát bùng lên trong sọ anh.

Sau đó, tất cả tối đen.

CHƯƠNG 71

🌐 ConspiracyNet

TIN NÓNG

HY VỌNG MỚI VỀ PHÁT HIỆN CHẤN ĐỘNG CỦA KIRSCH!

Chuyên gia điều phối quan hệ công chúng của hoàng cung Madrid, Mónica Martín, đã có thông báo chính thức lúc trước nói rằng hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha Ambra Vidal bị bắt cóc và đang bị giữ bởi vị giáo sư người Mỹ Robert Langdon. Hoàng cung yêu cầu giới chức can thiệp và tìm hoàng hậu.

Tổ chức giám sát dân sự [email protected] vừa gửi cho chúng tôi tuyên bố sau đây:

LUẬN ĐIỆU BẮT CÓC CỦA HOÀNG CUNG LÀ GIẢ MẠO 100% – MỘT ÂM MƯU NHẰM SỬ DỤNG CẢNH SÁT ĐỊA PHƯƠNG ĐỂ NGĂN LANGDON ĐẠT ĐƯỢC MỤC TIÊU TẠI BARCELONA (LANGDON/VIDAL TIN HỌ VẪN CÓ THỂ TÌM ĐƯỢC CÁCH KÍCH HOẠT VIỆC CÔNG BỐ VỚI CẢ THẾ GIỚI PHÁT HIỆN CỦA KIRSCH). NẾU HỌ THÀNH CÔNG, BÀI THUYẾT TRÌNH CỦA KIRSCH CÓ THỂ XUẤT HIỆN BẤT KỲ LÚC NÀO. HÃY GIỮ KÊNH.

Thật khó tin! Và quý vị nghe thấy tin này tại đây đầu tiên – Langdon và Vidal bỏ trốn vì họ muốn kết thúc những gì Edmond Kirsch đã mở đầu! Hoàng cung có vẻ điên cuồng ngăn chặn họ. (Lại là Valdespino chăng? Và Hoàng tử ở đâu trong toàn bộ vụ này?)

Sẽ có thêm tin khi chúng tôi nhận được, nhưng xin hãy giữ kênh bởi vì những bí mật của Kirsch vẫn có thể được tiết lộ tối nay!

CHƯƠNG 72

Hoàng tử Julián đăm đăm nhìn ra ngoài chiếc xe Opel của thầy tu trẻ, ngắm cảnh nông thôn vùn vụt trôi qua và cố gắng lý giải cách hành xử kỳ lạ của Giám mục.

Valdespino đang che giấu gì đó.

Đã hơn một tiếng kể từ lúc Giám mục lén dẫn Julián ra khỏi cung điện – một hành động rất bất thường – trấn an chàng rằng việc đó là vì sự an toàn của chính chàng.

Ông ta đề nghị mình không hỏi… chỉ tin theo thôi.

Giám mục vẫn luôn như một người chú đối với chàng, và là một người bạn tâm giao tin cậy của cha Julián. Nhưng đề nghị của Valdespino về việc lánh mặt tới khu nhà nghỉ mùa hè của Hoàng tử nghe rất đáng ngờ với Julián ngay từ đầu.

Có gì đó không ổn. Mình đang bị cách ly – không điện thoại, không an ninh, không tin tức và không ai biết mình ở đâu.

Lúc này, khi chiếc xe nhảy chồm chồm trên lối mòn dọc đường tàu gần Casita del Príncipe, Julián nhìn xuống con đường cây cối um tùm trước mặt họ. Phía trước khoảng một trăm mét về bên trái hiện ra lối vào một con đường cho xe chạy khá dài, có cây hai bên dẫn tới khu điền trang khuất nẻo.

Khi Julián hình dung về khu nhà vắng vẻ hiu quạnh, chàng chợt cảm thấy bản năng dè chừng. Chàng nhoài tới trước và đặt một bàn tay rắn chắc lên vai thầy tu trẻ ngồi sau vô lăng. “Làm ơn tấp vào kia đi.”

Valdespino quay sang, ngạc nhiên. “Chúng ta gần…”

“Ta muốn biết đang có chuyện gì!” Hoàng tử gắt lên, giọng vang to trong chiếc xe nhỏ bé.

“Don Julián, tối nay rất lộn xộn, nhưng ngài phải…”

“Ta phải tin ông chứ gì?” Julián vặn hỏi.

“Vâng.”

Julián bóp mạnh vai anh chàng lái xe trẻ tuổi và chỉ vào một vạt cỏ trên con đường quê vắng vẻ. “Tấp vào đó,” chàng đanh giọng ra lệnh.

“Cứ đi đi,” Valdespino phản đối. “Don Julián, thần sẽ giải thích…”

“Dừng xe lại!” Hoàng tử quát lên.

Thầy tu trẻ đánh lái vào vạt đất, cho xe phanh khựng lại trên cỏ.

“Để chúng ta riêng tư một chút nhé,” Julián ra lệnh, tim đập nhanh.

Thầy tu trẻ không cần đợi bảo đến lần thứ hai. Anh ta nhảy ra khỏi chiếc xe vẫn đang nổ máy và vội vàng lẩn vào bóng tối, để Valdespino và Julián một mình ở ghế sau.

Trong ánh trăng nhờ nhờ, Valdespino trông đột nhiên đầy hoảng sợ.

“Ông nên biết sợ,” Julián nói bằng giọng quyền uy đến mức ngay chính chàng cũng thấy giật mình. Valdespino rúm lại, vẻ sững sờ trước giọng điệu đe dọa ấy – điều Julián trước đây chưa bao giờ sử dụng với Giám mục.

Tác giả: