Nguồn cội – Dan Brown

“Hơn nữa,” Kirsch nói thêm, “em cần nói với thầy và em không muốn bị trông thấy trước buổi diễn.”

“Bởi lẽ các ngôi sao nhạc rock không bao giờ trà trộn với khách mời trước buổi hòa nhạc à?”

“Chính xác!” Kirsch đáp lại vẻ bông lơn. “Các ngôi sao nhạc rock xuất hiện một cách kỳ diệu trên sân khấu trong màn khói mù mịt.”

Phía trên đầu, các bóng đèn đột ngột dịu xuống rồi bật lên. Kirsch kéo ống tay áo và nhìn đồng hồ. Rồi anh liếc Langdon, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng. “Thầy Robert, chúng ta không có nhiều thời gian. Tối nay là một thời điểm khác thường với em. Thực tế, nó sẽ là một thời điểm quan trọng cho toàn thể nhân loại.”

Langdon bỗng cảm thấy phải đề phòng.

“Gần đây, em có một phát hiện khoa học,” Edmond nói. “Đó là một đột phá sẽ có ý nghĩa ảnh hưởng rất sâu rộng. Gần như không ai trên thế giới này biết về nó, và tối nay – không lâu nữa – em sẽ trực tiếp phát biểu với cả thế giới và công bố những gì em đã tìm ra.”

“Tôi không biết chắc phải nói gì,” Langdon đáp. “Việc này nghe chấn động quá nhỉ.”

Edmond hạ giọng, và tiếng anh trở nên căng thẳng khác thường. “Trước khi em công khai thông tin này, thầy Robert, em cần lời khuyên của thầy”. Anh ngừng lại. “Em sợ rằng mạng sống của em có thể tùy thuộc vào điều đó.”

CHƯƠNG 9

Sự im lặng bao trùm lấy hai người đàn ông bên trong đường hầm xoắn ốc.

Em cần lời khuyên của thầy… Em sợ rằng mạng sống của em có thể tùy thuộc vào điều đó.

Những lời nói của Edmond vẫn còn đè nặng trong không khí và Langdon nhìn thấy vẻ bất an trong mắt anh. “Edmond? Có chuyện gì vậy? Em ổn chứ?”

Những bóng đèn trên đầu dịu đi rồi sáng lại lần nữa, nhưng Edmond chẳng bận tâm.

“Với em là cả một năm đặc biệt,” anh nói, giọng như thì thầm. “Em đã làm việc một mình với một dự án lớn, một dự án dẫn tới một phát hiện mang tính đột phá.”

“Nghe tuyệt quá.”

Kirsch gật đầu. “Đúng là vậy và ngôn từ không thể mô tả hết em đã phấn khích như thế nào khi chia sẻ điều đó với thế giới tối nay. Nó sẽ báo hiệu cho một sự thay đổi lớn. Em không hề ngoa ngôn khi nói với thầy rằng phát hiện của em sẽ có những tác động ở tầm vóc cuộc cách mạng Copernicus.”

Nhất thời, Langdon nghĩ vị chủ nhà của mình đang đùa, nhưng vẻ mặt của Edmond vẫn cực kỳ nghiêm túc.

Copernicus ư? Khiêm nhường chưa bao giờ là một trong những điểm mạnh của Edmond, nhưng lời khẳng định này nghe quá ư vô lý. Nicolaus Copernicus là cha đẻ của mô hình nhật tâm – với niềm tin rằng các hành tinh quay xung quanh mặt trời – đã khởi phát một cuộc cách mạng khoa học vào những năm 1500 phá hủy hoàn toàn giáo điều từ lâu của Giáo hội rằng con người chiếm vị trí trung tâm trong vũ trụ của Chúa. Phát hiện của ông đã bị Giáo hội kết án suốt ba thế kỷ, nhưng sức tàn phá thì đã diễn ra và thế giới không bao giờ như cũ được nữa.

“Em có thể thấy là thầy hoài nghi,” Edmond nói. “Liệu có tốt hơn nếu em nói về Darwin không nhỉ?”

Langdon mỉm cười. “Cũng thế thôi.”

“Vâng, vậy thì cho phép em hỏi thầy câu này: Hai câu hỏi cơ bản nhất mà loài người đặt ra trong suốt lịch sử của chúng ta là gì?”

Langdon ngẫm nghĩ. “Chà, hẳn các câu hỏi đó là: ‘Tất cả bắt đầu như thế nào? Chúng ta đến từ đâu?’ nhỉ.”

“Chính xác. Và câu hỏi thứ hai đơn giản là phải tùy thuộc vào câu đó. Không phải là ‘chúng ta đến từ đâu’… mà là…”

“‘Chúng ta đang đi về đâu?’”

“Vâng! Hai bí mật này nằm ở cốt lõi sự trải nghiệm của con người. Chúng ta từ đâu đến? Chúng ta đang đi về đâu? Quá trình sáng tạo ra loài người và số phận của con người. Đó là những bí ẩn chung.” Ánh mắt Edmond đanh lại và anh nhìn xoáy vào Langdon đầy trông đợi. “Thầy Robert, phát hiện mà em có được… nó trả lời rất rõ cho cả hai câu hỏi này đấy.”

Langdon nghe trọn từng lời của Edmond. “Tôi… không dám nói gì cả.”

“Không cần nói gì cả. Em hy vọng thầy và em có thời gian để thảo luận kỹ việc này sau buổi thuyết trình tối nay, nhưng lúc này, em cần nói với thầy về mặt tối của toàn bộ chuyện này – hậu quả tiềm tàng do phát hiện này.

“Em nghĩ sẽ có những tác động ngược à?”

“Chắc chắn vậy. Bằng việc trả lời các câu hỏi ấy, em đã đặt chính mình vào cuộc xung đột trực tiếp với hàng thế kỷ những giáo điều tinh thần đã được xác lập. Những vấn đề về quá trình tạo ra nhân loại và số phận con người theo truyền thống thuộc lãnh địa của tôn giáo. Em là kẻ xâm phạm vào lĩnh vực của người khác, và các tôn giáo trên thế giới đều sẽ không thích những gì em sắp công bố.”

“Thú vị đấy,” Langdon trả lời. “Và có phải đây là lý do em dành ra hai tiếng chất vấn tôi về tôn giáo trong bữa trưa ở Boston năm ngoái không?”

“Chính thế. Có thể thầy còn nhớ lời cam đoan của cá nhân em với thầy – rằng trong cuộc đời chúng ta, những truyền thuyết tôn giáo đều sẽ bị bác bỏ bởi những đột phá khoa học.”

Langdon gật đầu. Khó mà quên được. Sự táo bạo trong tuyên bố của Kirsch còn rành rẽ từng lời trong trí nhớ rất rõ ràng của Langdon.

“Tôi nhớ. Và tôi phản bác rằng tôn giáo đã tồn tại trước những tiến bộ của khoa học suốt hàng nghìn năm và rằng nó vẫn là một mục đích quan trọng trong xã hội và tôn giáo có thể sẽ tiến hóa, nó sẽ chẳng bao giờ mai một.”

“Chính xác. Em cũng nói với thầy rằng em đã tìm được mục đích của đời mình – dùng chân lý khoa học để loại bỏ những truyền thuyết tôn giáo.”

“Phải, rất mạnh miệng.”

“Và thầy còn thách thức em, thầy Robert ạ. Thầy cho rằng bất cứ khi nào em tìm ra một ‘chân lý khoa học’ trái ngược hoặc hủy hoại các giáo lý của tôn giáo, em nên thảo luận với một học giả tôn giáo với hy vọng em có thể nhận ra rằng thường thì khoa học và tôn giáo đều cố gắng kể câu chuyện giống nhau bằng hai ngôn ngữ khác nhau.”

“Tôi còn nhớ rõ. Các nhà khoa học và các nhà thần học thường sử dụng vốn từ khác nhau để mô tả những bí ẩn giống hệt nhau của vũ trụ. Những mâu thuẫn thường liên quan đến vấn đề ngữ nghĩa chứ không phải thực chất.”

“Chà, em đã theo lời khuyên của thầy,” Kirsch nói. “Và em đã hỏi ý kiến các thủ lĩnh tinh thần về phát hiện mới nhất của mình rồi.”

“Ồ?”

“Thầy có quen với Nghị viện các Tôn giáo thế giới không?”

“Dĩ nhiên rồi.” Langdon là người rất ngưỡng mộ những nỗ lực của nhóm ấy nhằm thúc đẩy đối thoại giữa các tín điều.

“Tình cờ,” Kirsch nói, “nghị viện lại nhóm họp ở ngoại ô Barcelona đúng năm nay, cách nhà em khoảng một tiếng, tại Tu viện Montserrat.”

Một địa điểm rất ngoạn mục, Langdon nghĩ. Ông đã từng lên thăm thánh đường trên đỉnh núi ấy nhiều năm về trước.

“Khi em nghe tin sự kiện đó diễn ra đúng vào cái tuần em lên kế hoạch thực hiện công bố khoa học lớn này, em không biết nữa, em…”

“Băn khoăn rằng liệu đó có phải là một dấu hiệu từ Chúa trời không à?”

Kirsch bật cười. “Đại để như vậy. Cho nên em gọi cho họ.”

Langdon thấy ấn tượng. “Em đã trình bày với toàn thể nghị viện?”

“Không! Quá nguy hiểm. Em không muốn thông tin này lộ ra trước khi em có thể đích thân công bố nó, vì vậy em hẹn một cuộc gặp với ba người trong số đó – đại diện của Thiên Chúa giáo, Hồi giáo và Do Thái giáo. Bốn người đã gặp riêng trong một thư viện.”

“Tôi ngạc nhiên là họ để em vào bên trong thư viện đấy.” Langdon nói vẻ ngạc nhiên. “Tôi nghe nói đó là đất thánh.”

“Em bảo họ em cần một nơi gặp gỡ bảo đảm, không điện thoại, không máy quay, không kẻ xâm nhập. Họ đưa em vào thư viện đó. Trước khi em nói với họ bất kỳ chuyện gì, em đề nghị họ đồng ý thề giữ im lặng. Họ làm theo. Cho đến giờ, họ là những người duy nhất trên Trái Đất biết gì đó về phát hiện của em.”

“Tuyệt quá. Và họ phản ứng thế nào khi em nói với họ?”

Kirsch trông rất bẽn lẽn. “Có lẽ em xử lý không được hoàn hảo cho lắm. Thầy biết em mà, thầy Robert, khi những đam mê của em bùng cháy thì nghi thức ngoại giao không phải là sở trường của em.”

“Phải, tôi từng đọc rằng em có thể cần được huấn luyện một chút về sự nhạy cảm,” Langdon cười nói. Giống như Steve Jobs và nhiều thiên tài nhìn xa trông rộng khác.

“Cho nên đúng với bản chất trực tính của mình, em bắt đầu cuộc nói chuyện bằng việc nói luôn sự thật với họ – rằng em luôn coi tôn giáo là một hình thức lừa dối đại chúng và rằng là một nhà khoa học, em thấy khó chấp nhận được chuyện hàng tỉ con người thông minh lại phải dựa vào những tín điều tương ứng của họ để được an ủi và dẫn dắt. Khi họ hỏi em tại sao em lại hỏi ý kiến những người mà rõ ràng em chẳng mấy tôn trọng, em bảo họ em đến đó để đo đếm phản ứng của họ trước phát hiện của mình để em có thể cảm nhận chút ít xem nó sẽ được những kẻ sùng đạo của thế giới tiếp nhận thế nào một khi em công khai.”

“Hãy luôn lịch thiệp,” Langdon nhíu mày nói. “Em cần biết rằng nhiều khi thành thực không phải là cách tốt nhất chứ?”

Kirsch thô bạo phẩy tay. “Những suy nghĩ của em về tôn giáo đã được công khai rất rộng rồi còn đâu. Em nghĩ họ đánh giá cao sự minh bạch. Tuy nhiên, sau đó, em trình bày công trình của mình cho họ, giải thích chi tiết những gì em đã phát hiện và cách nó làm thay đổi mọi thứ. Em thậm chí còn lấy điện thoại của mình và cho họ xem một đoạn video mà em phải thừa nhận là khá đáng chú ý. Họ đều không nói lên lời.”

“Chắc chắn họ phải nói gì đó,” Langdon gợi ý, thậm chí càng thấy tò mò muốn biết những gì Kirsch đã phát hiện ra.

“Em rất hy vọng có một cuộc trò chuyện, nhưng vị thầy tu Thiên Chúa giáo đã chặn lời hai người kia trước khi họ kịp nói. Ông ấy nài nỉ em cân nhắc lại việc công khai thông tin. Em bảo ông ấy rằng em sẽ suy nghĩ việc đó trong tháng tới.”

“Nhưng em sẽ công khai tối nay mà.”

Tác giả: