Dòng Đời – Nguyễn Trung

– Hay quá! Hay quá! – Thắng vỗ tay tán thành. – Chị Chín hỏi lại đi, nếu được thì làm theo phương án này.

– Nhưng làm sao tự nhiên xây lắp giàn phun nước phía trước cơ quan được chứ? – Chín ông băn khoăn.

– Chuyện vặt anh Chín ạ. Lấy cớ trang trí lại mặt tiền cho cơ quan. Việc này dễ ợt. Hiện nay lại đang có phong trào làm cho Thành phố xanh, sạch, đẹp, thuận vô cùng. – Thắng góp ý.

– Ôi, thế thì hay quá. Bà đi hỏi lại ông Bỉnh nhé. Mai đi hỏi ngay đi! Tôi bảo đám quản trị của tôi lo chạy kinh phí để cho danh chính ngôn thuận, nhưng thi công thì giao cho công ty xây dựng của Trung tâm, anh Thắng thấy được không?

– Được quá chứ ạ.

– Chờ ý kiến cuối cùng của ông Bỉnh, chúng ta tạm thời dự định như thế đã nhé. – Ông Chín kết luận.

– Anh cứ giao hết mọi việc cho em. – Thắng chộp luôn.

– Bây giờ tôi có việc quan trọng muốn nói về cô Bạch và anh Thắng. Tôi biết là hai người quan hệ rất tốt với nhau, nên có thể bàn thẳng ra ở đây được. – Ông Chín dừng lại, xem xét hai người phản ứng thế nào.

Thắng sướng rơn trong bụng, hy vọng Chín ông có điều gì tốt đẹp vun vào cho hai người, may ra vớt lại được cái chức tình quân thủ trưởng. …Mẹ kiếp, làm mãi cái chức tên nô lệ đầu bảng nhiều điều ô nhục lắm!.. Mãi không thấy ai nói tiếp, Thắng giục:

– Xin anh Chín nói ra cho chúng em bàn với nhau, và cũng để xin anh chị góp ý kiến…

– Tôi thấy anh Thắng bây giờ nên chú ý đến con đường chính trị thì mới tiến xa được. Qua lo cho đám tang này, tôi thấy anh có nhiều năng khiếu về tổ chức giao thông. Anh nên chuyển mấy công ty xây dựng của Trung tâm sang làm các công trình giao thông, chịu khó đảm nhiệm luôn cả công tác Đảng bên khối giao thông, chờ có dịp thuận tiện tôi sẽ cơ cấu anh vào đảng uỷ quận, rồi từ đó tính tiếp… Để thu xếp được như vậy, Trung tâm nên giao hẳn cho cô Bạch làm tổng giám đốc. Năm ngoái Trung tâm đã làm xong công việc kết nạp Đảng cho cô Bạch, như thế là rất thuận. Hai người tính toán thế nào trong vòng một năm thực hiện được những mục tiêu mới này, thế là đẹp…

– Ôi, em cảm ơn anh Chín. Em nghĩ là được. Thực ra Bạch Liên đã điều hành Trung tâm rồi, nguyên tắc ăn chia cũng đã thành nếp từ lâu, cứ thế mà làm, em chỉ phụ vào thôi. – Thắng toan đứng hẳn dậy để cảm ơn, nhưng thấy còn ngờ ngợ cái gì đó nên lại ngồi xuống: -… Anh Chín ạ, em nói thế này anh đừng giận. Anh xếp đặt cho em như thế là em quyết tâm đem cả cơ nghiệp đi theo anh đấy. Anh hiểu ý em chứ ạ?

– À, còn chắc lép phải không? Nói cho mà biết nhé, Chín này đã cơ cấu ai thì không bao giờ trật! Còn được hay không được là chỉ tại người ấy thôi. Nghe thủng chưa?

– Anh nói thế thì em sẽ phấn đấu đến cùng ạ!

– …

Riêng Bạch Liên chẳng nói chẳng rằng, thờ ơ ngồi nhấm nhấm mấy hạt điều… Vì từ lâu Thắng chỉ là con trâu kéo cày cho Bạch Liên, cái chức tình quân thủ trưởng của Thắng đã bị Bạch Liên trao cho hổ xám rồi.

…Qua đám tang này, Chín ông thắng, Chín bà thắng, Thắng được hứa cái bánh rất đẹp cho tương lai. Riêng mình thì được cái gì nhỉ? Có lẽ chỉ được cái việc nắm chặt hơn nữa trong tay mình Chín ông, Chín bà và cả Thắng… Bõ cái việc phải hy sinh hai ngày với hổ xám?. Có phải thế không? Cái Trung tâm Bình Tiến thì nằm trong tay mình từ lâu rồi, có gì mới đâu… Bản quyết toán của mình chỉ có vậy thôi à?..

…Không, không phải như thế! Có lẽ cái thắng đậm nhất là mình thực sự chinh phục được hổ xám… Ôi cái nhìn đắm đuối nói lên tất cả. Điều này quan trong hơn nhiều… Lần thứ hai trong đời mình cảm thấy được thế nào là yêu. Đây mới là cái thắng lớn nhất của mình! Sao cái giây phút mình tìm lại được chính mình ngắn ngủi đến thế? Cái đám ma chết tiệt! Cái giá phải trả cho đam mê chinh phục đắt quá!

– Cô Bạch nghĩ gì mà ngồi thừ ra, không thấy có ý kiến?..

– Để mọi người yên tâm, em nói dứt khoát thế này, dù em có là Tổng giám đốc Trung tâm, mọi việc của Trung Tâm vẫn như đã giao ước, không thay đổi mảy may. Mấy năm nay đã như thế rồi. Ngay ngày mai, em cắt hẳn đoàn xe vận tải đường dài sang chỗ anh Thắng. Cho thêm cả hai công ty xây dựng nữa! Được chưa? – LÚC này Bạch Liên mới lên tiếng.

– Cô Bạch đúng là thẳng ruột ngựa! Không biết vòng vo bao giờ. Như thế việc thành lập tổng công ty giao thông vận tải của Thắng sẽ dễ như trở bàn tay. Chỉ cần có cái quyết định của Thành phố là xong. Tôi sẽ lo cho. – Ông Chín khen Bạch Liên.

– Mấy cơ sở kinh doanh khác của Trung tâm em sẽ cho tiến hành hạch toán độc lập luôn. Em chỉ tập trung vào công việc xuất nhập khẩu thôi. Như thế là công khai rành mạch giữa chúng ta với nhau. – Bạch Liên muốn nhân dịp này làm cho mọi chuyện phân miêng, cưa đứt đục suốt mọi việc để bảo toàn tự do hành động của mình.

– Trung tâm là cái đầu cầu tin cậy trong đất liền của đường dây hàng hải chúng ta. Xuất nhập khẩu nằm hẳn trong tay cô Bạch tôi càng yên tâm. Cậu Thắng tuy thế vẫn có lúc còn bộp chộp! – Bà Chín khen một người, chê một người.

– Nơi nào chuyển giao chức vụ cũng nhẹ như lông hồng thế này thì tôi khoẻ re! Các người không thông cảm với nghề làm tổ chức cán bộ của tôi!.. – Chín ông hỉ hả, có phần vênh váo.

– Báo cáo ngay lên Sở Công nghiệp Thành phố chuyện nhân sự đi, mọi việc khác hai em cứ để mặc ông Chín. Đâu sẽ vào đấy. – Chín bà dặn dò với hàm ý mọi chuyện không thay đổi được nữa.

– Phải đấy, cô cậu làm ngay đi. Từ nay ta có Bạch Liên làm tham mưu, Thắng là tác chiến, mọi việc sẽ đâu vào đó… – Giọng ông Chín hơi ngà ngà men say của thỏa mãn.

– Còn a-lô mệnh lệnh thì nhất thiết chỉ do miệng cái mụ già này thôi nhé! Dứt khoát từ nay ông không được viết tay viết chân, ký tắt ký teo gì hết trọi! – Bà Chín không bỏ lỡ dịp khẳng định vị trí của mình.

– …

Để mọi người thấy được công lao của mình, Thắng kết thúc câu chuyện bằng cách đề nghị mọi người xem cuốn băng video về đám tang vừa mới lấy ở cửa hiệu về buổi sáng. Phải mất mấy ngày cửa hiệu mới chỉnh chang xong cuốn băng này, ghi đè thêm mấy đoạn nhạc Hồn tử sĩ cho cuốn băng thêm không khí…

Người xem nhiệt tình nhất là Thắng, vừa xem vừa làm thuyết trình viên. Chín bà xem được một lúc thì mồm bắt đầu ha há một chút, mắt nheo lại, không rõ vì lim dim ngủ gật hay vì ngạc nhiên. Bạch Liên lơ đãng nhìn nơi này nơi khác hình như không có cái tivi trước mặt. Riêng ông Chín rất chăm chú, thỉnh thoảng lại vỗ đùi đen đét khi thấy những đoạn băng làm ông vừa lòng:

– Được!… Được lắm!

Đến đoạn băng chiếu đoàn xe tang rồng rắn trườn đi giữa biển người khổng lồ ở bùng binh, ông Chín thốt lên:

– Tuyệt! Trông uy thế lắm! Tuyệt lắm!..

Thuyết trình viên Thắng càng phấn chấn.

Nhưng uy nghiêm nhất có lẽ là đoạn băng chiếu lúc làm lễ hạ huyệt. Không hiểu Bạch Liên đạo diễn thế nào mà lại để ông Chín đội mũ rơm, mặc áo xô, chống gậy theo đúng phong tục ngoài Bắc, trông rất hợp và càng tôn thêm vẻ đau thương trên mặt ông Chín. Bạch Liên cũng đạo diễn cho ông là người duy nhất được đứng trước huyệt để ông giành trọn toàn bộ ống kính camera. Đám kèn bu-dích đứng thành hàng lối trang nghiêm hai bên huyệt, lăm lăm trong tay đủ các loại kèn, não bạt, chũm chọe, thanh la… Họ khá đông, gồm nhiều đội, mỗi đội có đồng phục riêng, được triệu tập từ mấy xã lân cận.

…Khi ông Chín quỳ xuống nhặt các hòn đất ném xuống huyệt, tiếng mọi nhạc khí đồng loạt nổi lên loạn xạ, mạnh ai nấy thổi, mạnh ai nấy gõ, nấy bạt… theo bài riêng của đội mình. Âm thanh ầm ầm loảng xoảng như các thùng sắt tây và các hung khí va chạm nhau trên chiến trường. Không khí lễ tang đượm vẻ chết chóc hung hãn… Chung quanh đông nghịt những người là người. Đám trẻ con không biết từ những làng nào kéo nhau đến xem từ sáng sớm, lúc này càng mặc sức í ới chạy nhảy, nghiêng nghiêng ngó ngó vì tò mò. Trên bầu trời mấy đàn chim bay qua hoảng loạn, tan đàn nháo nhác vút lên cao. Nhưng người lớn dự lễ tang ai cũng đứng nghiêm.

Dứt tiếng kèn của các đội bu-dích, một bầu không khí lặng như tờ bao trùm khắp cánh đồng, cả bọn trẻ cũng nép lại dúm vào nhau, đâu đứng đấy, không nhúc nhích…

Lúc này mới thấy Bạch Liên để ý đến cái tivi và hơi nhếch mép cười mỉm…

…Đù mẹ, đây là đám ma vì thằng sống chứ đâu có vì người chết!

Câu này phát ra từ tivi nghe rất rõ. Không biết nó ở đâu ghi lọt vào cuộn băng, có thể do chính anh thợ chế tác sơ suất chửi đổng lúc sao lại cuộn băng.

Ông Chín thản nhiên bảo Thắng: “Bảo nó chỉ xóa mấy cái tiếng mất dạy, đừng xóa hình. Lưu truyền cho hậu thế cuốn băng phải hoàn hảo…”.

Vài tháng sau, người đi đường thấy tự nhiên mặt tiền cơ quan ông Chín được tu sửa lại đẹp hẳn lên, cứ như là ở đây vừa mới mọc lên một ngôi nhà mới. Dọc tường rào phía mặt tiền cơ quan có một dàn nước phun ngược lên trời. Các tia nước phun lên cao thấp khác nhau khiến người xem có cảm tưởng đấy là một dãy núi bằng nước, các ngọn núi nước lúc cao lúc thấp rất sinh động. Vào những hôm tốt nắng, ánh sáng mặt trời tạo nên những cầu vồng rất đẹp. Chân dàn nước phun là một dãy các hòn non bộ, gợi lên hình ảnh núi non trùng điệp, hoành tráng. Nước trên trời đổ xuống càng làm cho dãy núi tý hon này bắt mắt vô cùng…

Tác giả: